Cùng lúc ấy, cách xa chỗ Dũng và Hương Giang chừng năm trăm mét, cũng trên con suối này có một tổ trinh sát đang ngủ đêm. Một người đang sờ nắn bên bắp đùi bị đạn xuyên thủng. Nghe tiếng súng, người này nói với người bồng súng gác, đứng bên cạnh:
- Tiếng súng của thằng Dũng. Chắc hẳn nó gặp hổ. Người chiến sĩ đứng gác, vội đánh thức đồng đội dậy. Tổ trưởng ra lệnh cấp tốc lần theo suối đi về phía tiếng súng.
- Tất cả lên đường!
Mọi người hối hả lần xuôi theo dòng suối. Ai nấy im lặng, mắt nhìn xé bóng đêm. Họ bám theo Nhân, người tù binh tình nguyện dẫn đường.
Nguyên là, hôm tù binh Nhân bị thương vờ ngất xỉu, bọn biệt kích cáng ông theo về nơi chúng đóng quân. Trên đường đi, toán biệt kích này rơi vào ổ phục kích của trung đội chủ lực Huyện - trung đội vừa đánh đồn Xoài thắng lợi trở về. Toàn bộ toán biệt kích bị bắt sống. Tù binh Nhân cứ sự thật kể lại cảnh ngộ của mình, và không quên kể về cậu liên lạc thông minh, gan dạ và giàu tình thương của Huyện đội, hiện đang bơ vơ trong rừng.
Tôn Thất Nhân được trả lại tự do. Trung đội trưởng trung đội chủ lực cử một tổ trinh sát năm người đi tìm Dũng. Nhưng tìm hướng nào?
Cũng may vết thương ở đùi ông Nhân đạn chỉ xuyên qua phần mềm nên đã bớt nhức nhối. Ông tình nguyện dẫn đường cho tổ trinh sát.
Đoán rằng Dũng hẳn thấy dấu vết của ông để lại mà tìm ra con đường mòn, ông dẫn tổ trinh sát đi theo hướng ấy. Cho tới chiều hôm qua, khi Dũng và Hương Giang rời khỏi nơi giặc ném bom một lúc thì tổ trinh sát đến đấy. Lúc đầu thấy hai nấm mộ mới bên hố bom, mọi người bùi ngùi và nghi hoặc, biết đâu dưới hai nấm mồ kia chẳng có Dũng. Mọi người đang xem xét, tìm dấu vết trên nền đất thì chợt ông Nhân reo lên:
- A đây rồi, dấu dép nó đây!
Mọi người xúm lại xem những dấu dép in rất rõ trên nền mộ. Tổ trưởng hỏi:
- Có đúng là dấu dép nó không?
- Nhầm thế nào được! Tôi thuộc như thuộc dấu chân con tôiấy chứ! Này, có điều, có cả dấu dép nữ nữa đây này!
- Trong đoàn người bị bom kia có cả nữ! - Tổ trưởng quả quyết. Thế là cậu chàng theo đoàn công tác này rồi!Chắc mới rời khỏi đây thôi. Ta đuổi theo may ra kịp.
Trời đổ tối, tổ trinh sát vội vã cất bước. Đi được chừng năm trăm mét thì trời tối hẳn. Có người đề nghị:
- Trời tối rồi, mà đường về đơn vị còn xa, hay ta tạm nghỉ? -Anh này quay sang hỏi một cậu lính trẻ - Em mệt không Kiên?
- Không ạ - Cậu lính trẻ tên là Kiên đáp.
Một người khác nói:
- Thanh niên thì chẳng lo. Chỉ lo bác Nhân đau chân. Đề nghị tổ trưởng cho nghỉ, mai hãy hay.
Có tiếng nước suối chảy ào ạt. Tổ trưởng nói:
- Đồng ý! Xuống suối tìm chỗ nghỉ, ăn uống lấy sức dā.
Tổ trinh sát rẽ xuống suối. Họ hạ trại ngay bên bờ. Gần sáng thì tiếng súng đánh thức cả tổ dậy. Và bây giờ họ đang bước gấp dọc theo bờ suối mấp mô.
Bỗng tiếng hổ gầm vang lên rất gần làm mọi người sởn cả gai ốc.
Cũng lúc này trên tảng đá, Dũng và Hương Giang đang sửa soạn vào bờ. Bỗng tiếng con hổ lại gầm lên.
- Nó quay lại.
Dũng bảo Hương Giang rồi giật lấy súng. Căn theo đường con hổ đang chạy xuôi xuống, nhằm chính xác vào đầu nó, Dũng xiết cò. Nhưng viên đạn không nổ. Dũng thay đạn, nhưng rồi thất vọng, thốt lên:
- Nguy rồi, hết đạn.
Từ tảng đá vào bờ, phía con hổ đang gào rống, xa khoảng hai con sào. Con hổ đã đến sát mép nước. Nó chờn chân định nhảy xuống suối. Nhưng rồi, nó lùi lại. Dũng đoán nó lấy đà để nhảy ra tảng đá. Nhìn sắc mặt Hương Giang có chút thất thần, Dũng bảo:
- Đừng sợ! Chúng mình ở trên cao, nó ở dưới nước. Con hổkhông nhảy mà chạy ngược, chạy xuôi bên bờ suối, thả sức gầm rống. Thời gian kéo dài đủ cho Hương Giang bình tĩnh và bạo dạn trở lại. Con hổ dừng lại bên mép nước lần nữa, nghênh mặt nhìn Dũng và Hương Giang, như thể cân nhắc xem con thịt nào ngon hơn. Lần này nó chụm chân lại, chực nhảy. Hương Giang giật áo Dũng:
- Kìa anh, nó nhảy!
- Nó không dám nhảy đâu! Nhảy là nó sẽ rơi xuống nước ngay!
Con hổ không dám nhảy thật, mà băng ra suối. Suối không sâu nên con hồ cứ nhảy phong phóc trên mặt nước. Nhưng nó nhảy được một bước lại bị trôi xuôi xuống một đoạn. Dũng lăm lăm khẩu súng đã dương lên, chực sẵn bên mép tảng đá, bảo Hương Giang:
- Nó không nhảy lên tảng đá được đâu. Nó mà bám vào tảng đá thì thế nào cũng ăn một lê. Và anh sẽ ẩy nó xuống.
Dũng nói cứng như thế cốt để cho Hương Giang yên tâm, nhưng thực tình nó đang lo sợ. Bởi vì Dũng chỉ giữ được mép tảng đá này, còn tảng đá kia thì sao? Con thú dữ có thể leo lên tảng đá kia lắm. Và bấy giờ nó sẽ nhảy phóc sang, nhằm vào một trong hai đứa. Nhất định nó sẽ nhảy bổ vào đứa nào khả năng tự vệ yếu nhất. Ý nghĩ ấy khiến Dũng rất lo cho Hương Giang. Chẳng lẽ thoát chết vì bị nghi oan, giờ cô bé lại rơi vào nanh thú dữ. Dũng như bình tĩnh và can đảm gấp bội. Nó bảo Hương Giang:
- Em lùi ra sau anh. Đứng đối mặt với nó. Nếu nó lên được tảng đá kia, thì em phải nhảy xuống suối bơi vào bờ và leo nhanh lên cây ngay. Nghe chưa? Đừng lo cho anh.
- Không, em ở lại với anh. Em không sợ đâu, có dao dây.
- Đừng bướng! Không phải là chuyện sợ, mà là cách nào lợi hơn. Anh sẽ lội theo em ngay, rồi cùng leo lên cây kia.
Con hổ vẫn nhảy phong phóc, có lẽ bị nước đẩy xuôi, nên gầm như điên.
Con Sói Lửa từ nãy đã ra bên mép tảng đá. Nó nhún nhảy hai cặp đùi sau như thế toan nhảy, không sủa, không gầm ghè, chỉ chun mõm lại, phô hết răng nanh ra.
Con hổ chỉ còn cách hòn đá từng hai tầm đòn gánh nữa. Bỗng một chuyện không ai lường trước được xảy ra. Con Sói Lửa sủa lên một tiếng rất oai hùng, rồi lao ra dòng suối, bơi nhanh về phía con hổ. Nó bơi chéo một đường vào hông con hổ, rồi nhanh như cắt, nhảy phóc lên lưng con thú dữ, cắn xé.
Con hổ bị tấn công bất ngờ, quay lại, vật lộn với con Sói Lửa, hai con thú dữ quặp lấy nhau giữa dòng suối chảy xiết, bị nước đẩy xuôi.
Không còn thì giờ đắn đo, Dũng xách súng lao ra suối, đến với con Sói Lửa. Nhưng Dũng chưa kịp đến thì từ đâu một phát đạn nổ căng. Con hổ rống dài, lồng lên, còn con Sói Lửa thì chới với.
Hai con thú dữ rời nhau ra, cùng trôi rẽ theo dòng nước.
Dũng bàng hoàng không cần biết tiếng súng của ai, và từ đâu. Nó giơ cao hai tay, thất vọng kêu lên:
- Trời ơi, con Sói Lửa của tôi.
Có tiếng đàn ông trong bờ vọng ra:
- Dũng ơi, chú đấy!
Nước suối chảy ào ạt, trời vẫn còn nhờ nhờ, đầy sương. Dũng lại đang đuổi theo xác con Sói Lửa nên không nghe rõ. Nó dừng lại nhìn vào bờ, rồi tiếp tục theo xác con Sói Lửa.
Lại có tiếng gọi khác:
- Dũng ơi, Kiên đây.
Đúng là Kiên đang gọi. Dũng lại đang lội xuôi theo suối, vẫn không nghe thấy.
Nhưng không kịp nữa rồi, con Sói Lửa đã trôi đi quả xa, không còn nom thấy bóng dáng. Dũng lội trở lại với Hương Giang đang đứng lặng trên đá, trong tâm trạng buồn vui lẫn lộn.
Rất nhiều bóng người lố nhố trong bờ. Có hai người đàn ông một lớn, một bé - xắn cao quần lội ra suối. Đến gần tảng đá cả hai đều sững lại. Người đàn ông có tuổi kêu lên:
- Hương Giang, con! - Tiếng ông Nhân
Ông già nhào vào với con gái. Còn Hương Giang thì gục đầu vào vai cha, thổn thức.
- Cha ơi, cha ơi... thế mà con tưởng...
Kiên thật sự bỡ ngỡ, kêu lên:
- Hương Giang!
Dũng xiết chặt tay bạn, kéo lên tảng đá. Rồi nhìn ông Nhân, nói trong nước mắt:
- Chú đã về...
Mọi người líu tíu trò chuyện, hỏi han Hương Giang. Còn Dũng sau phút xúc động, giờ lại đúng lặng yên, buông xuôi hai tay, nhìn xuôi dòng suối, để rơi hai hàng nước mắt. Nó bùi ngùi thương tiếc con Sói Lửa. Bỗng tiếng tổ trưởng tổ trinh sát cất lên:
- Ôi, Dũng! - Anh hồ hởi - Thôi lau nước mắt đi! Làng Xoài em giải phóng rồi. Bên ta vô sự... -
Dũng vui mừng đến bàng hoàng cười trong nước mắt. Nó đến, nắm chặt tay Kiên:
- Kiên ơi, tớ cảm ơn! Tớ xin lỗi.
Sau cái bắt tay và lời xin lỗi, Dũng lại hững hờ với Kiên, hai tay vẫn buông xuôi, đến bên tảng đá nhìn dòng suối chảy xiết.
Thái độ của Dũng khiến Kiên rất buồn.