• Đồi sói hú

Hành động táo bạo


Chia sẻChia sẻChia sẻ

Dũng ném khẩu súng xuống, ngồi thụp bên cạnh tù binh Nhân.

Nhân nhắm mắt chờ phát súng nổ, nhưng mãi chẳng nghe. Mở mắt thấy Dũng ngồi bên cạnh đang lau nước mắt. Nhân thấy lòng mình ngổn ngang trăm mối: buồn thương, ân hận, tủi nhục, lo sợ. Ông ta khóc:

- Chú không nổ à? Đằng nào thì tôi cũng chết. Không chết vì bệnh chó dại thì lên chiến khu người ta cũng giết. Cho dù có người thân cũng chẳng che chở nổi.

- Không phải chó dại đâu, đừng lo.

Dũng đứng lên, nhặt con dao ngang, rồi lại cúi xuống cạnh Nhân. Lúc đầu Nhân có chút ngạc nhiên, nhưng đoán ra ý định của Dũng. ông ta nói:

- Đừng, thà cho tôi một viên đạn còn mất mẻ hơn.

- Chú lại mắc tội với cấp trên đấy. Dừng vì tôi...

Dũng quả quyết:

- Giết anh thì tôi không nỡ. Cõng anh thì tôi không cõng được. Về huyện người ta cũng chỉ lấy lời khai của anh thôi. Trước sau gì rồi người ta cũng thả anh. Bây giờ tùy anh, nếu cứ thế này mà về chiến khu cùng tôi thì coi như anh đã hối cải, lập công đấy. Tôi sẽ bỏ qua mọi chuyện, anh đừng lo...

Vừa nói, Dũng vừa dùng dao cắt dây trói cho Nhân. Nó đỡ ông ta ngồi dậy.

- Bây giờ thì tùy anh, về quê hay theo tôi thì tùy. Tù binh Nhân nhìn Dũng chăm chú, nước mắt chảy chan chứa. Ông ta nói:

- Nếu trời để sống, suốt đời tôi không bao giờ quên ơn chú.

Dũng gạt đi:

- Tôi không mong trả ơn, chỉ mong anh đừng làm điều ác.

Một tay Nhân vịn vào thân cây, tay kia bám vào vai Dũng, gắng sức đứng lên. Dũng dìu ông ta lên khỏi dốc, đến con đường con Sói Lửa đánh hơi lúc nãy.

Từ lúc tù binh Nhân ngã đến giờ mải chú ý vào tai nạn của ông ta, Dũng quên khuấy hai con chó. Hai cô cậu biến đi đằng nào không rõ. Dũng có chút băn khoăn. Hai trợ thủ đắc lực, hai người đưa đường tin cậy này mà bỏ đi thì nguy to. Nó bảo tù binh Nhân:

- Ngồi nghỉ đi một lát, chờ hai con chó. Tôi đi kiếm cái gì ăn.Có lẽ phải kiếm chỗ ngủ. Trời sắp tối rồi còn gì?

Tù binh Nhân ngoan ngoãn nghe theo lời Dũng. Ông ta bẻ một túm lá, quét một chỗ quanh gốc cây, định nằm xuống. Dũng xua tay:

- Khoan, để tôi chặt cho vài tàu lá móc lót dày lên mà nằmkẻo có vắt. Hay anh gắng nhóm bếp được không? Diêm đây.

Người mẹ bao giờ cũng tuyệt vời. Mẹ Dũng đã lường trước mọi việc, vì thế khi chia tay con, bà cố nhét bằng được bao diêm vào túi nó. Dũng thầm cảm ơn mẹ.

Tù binh Nhân lúi húi nhóm lửa. Dũng xách dao xuống suối. Chỉ một lát nó đã ôm về một ôm lá móc to.

Lửa đã bắt vào củi, cháy rừng rực. Dũng xách dao đi kiếm thêm củi... Nhân rên hừ hừ, vừa chất củi vào bếp vừa suy tính. Trong lúc này mà bỏ trốn thì chả ai ngăn cả. Mà thằng bé cũng chẳng vì mình mà mang tội mang tình. Nhân đắn đo. Đã có lần ông ta thử nớm chân đứng dậy, nhưng rồi lại thôi. Đôi chân ông ta không còn nhấc lên được nữa. Nhân lại nghĩ, cho dù có đi được thì cũng khó mà thoát được con chó sói tinh khôn ấy. Thôi, phó mặc cho số phận. Mà thằng bé ấy xem ra không đến nỗi độc ác. Xem chừng nó là đứa có học hành. Cứ xem thái độ, cách đối xử và các xưng hô của nó thì biết.

Dũng đã vác củi về. Ném bó củi xuống bên cạnh, nó dặn tù binh Nhân:

- Đừng liều mà trốn nhé! Anh đang ốm. Mà chẳng cần trốn,cứ nói với tôi một lời rồi đi. Tôi đi kiếm cái gì ăn đây. Tôi sẽ kiếm cho anh ít thuốc chó dại cắn và thuốc sốt. - Chú cũng biết cây thuốc à?

- Thế anh không nghe thấy bố tôi nói lúc chiều à? Bố tôi là thầy thuốc giỏi. Ông bày cho tôi những bài thuốc hệ trọng.

- Vậy thì thật phúc cho tôi. Không may tôi rơi vào tay du kích,nhưng, ông cha tôi còn dày phúc nên thần phật còn rủ lòng thương... Chú cẩn thận đấy. Trời sắp tối rồi, con hổ lúc trưa...

- Không lo đâu. Có hổ thì hai con chó sẽ báo. Tôi đi nhé!

Dũng thấy lòng hồ hởi, vui vui. Trong cảnh ngộ gian truân, hiểm nghèo chỉ có hai người thì dẹp được lòng hận thù chẳng khác nào trút đi được gánh nặng. Nó đến một bãi đất và gặp ngày một đám dong rừng. Dong rừng lưu niên, bởi một lát đã được một đống củ to tướng. Dũng cắt dây rừng tết thành một cái giỏ, ních củ dong vào, mang về bếp lửa. Nó bảo tù binh Nhân:

- Củ dong đây, chú nướng đi - Bất chợt theo bản năng, Dũng gọi tù binh Nhân bằng chú. Và không sao sửa được nữa - Chín rồi thì chú cứ ăn dần, dừng chờ cháu. Cháu đi kiếm lá thuốc chó dại cho chú đây.

Tù binh Nhân ngẩng nhìn Dũng, ánh mắt đầy thiện cảm, rồi nói:

- Nhìn cháu, chú hối quá. Cháu mấy tuổi?

- Cháu sắp mười sáu.

- Ôi, nếu không chê là Việt gian thì sau này làm con rể chú được đấy. Ôi con gái của ba, giờ này các con ở đâu? - Tù binh Nhân lại thổn thức.

Mặt Dũng bừng nóng, vì vừa thẹn vừa xúc động. Hình ảnh Hương Giang bấy lâu do xa cách và nhiều nỗi gian truân, vất vả lắng xuống, mấy ngày nay khi ẩn khi hiện, giờ chợt trỗi dậy trong tình cảm của Dũng. Những kỷ niệm giữa nó và cô bạn gái hiện lên thật sống động. Nó đưa tay lên xoa má, nơi mà lần ấy Hương Giang thổi giùm hạt bụi trong mắt, đã tinh nghịch ghé sát đôi môi vào. Nó cười hiền lành, nói cho qua chuyện:

- Thôi, chú chả nên nhắc đến Việt gian, Việt giếc làm gì. Cháu đi đây - Vừa đi, nó vừa hỏi với - Con gái chú là Hương Giang à? Câu hỏi ấy tù binh Nhân không nghe thấy.

Dũng biến vào rừng. Chật vật lắm mới kiếm được một nắm vừa lá vừa rễ thuốc, Dũng vui mừng, vội quay về chỗ Nhân. Nó đưa nắm lá cho Nhân, dặn:

- Chú nhai nhỏ ra, chíp nuốt lấy nước, còn bã thì đắp lên vếtchó cắn.

Dũng lại cho thứ rễ thuốc vào ống nứa tươi, đổ thêm nước, đốt trên ngọn lửa. Một lúc chừng thuốc đã ngấm, nó rót ra ống lồ ô, bảo Nhân:

- Nguội rồi thì chú uống hết đi nhé. Cháu đi tìm hai con chó đây. Chẳng biết chúng dẫn nhau đi đâu mà mất mặt từ nãy đến giờ, cũng chẳng nghe tiếng chúng săn mồi.

Dũng di quanh quần, vừa tìm kiếm vừa hú gọi hai con chó, nhưng mãi chẳng thấy. Đến gần một lùm cây, bỗng

Dũng nghe có tiếng gừ gừ, ư ử như tiếng rên trong một tán lá rậm. Nó cúi xuống nhìn vào gốc cây. Nó sởn gai ốc vì sợ. Lúc đầu nó toàn chạy. Nhưng trấn tĩnh được. Nó cúi xuống nhìn lần nữa, vì có lẽ con vật kỳ lạ chưa thấy nó.

Trời ơi, con gì thế kia? Con thú mình dài non sải tay Dũng, to cỡ con chó nhà, nửa mình khoang trắng, còn một nửa thì vàng cháy như lửa. Con thú vẫn không thèm để ý tới Dũng.

Dũng tì súng vào một thân cây, rê nòng về phía con thú lạ. Phải nã đạn vào đầu mới thật ăn chắc. Dũng tự nhủ. Nó nheo mắt, tìm điểm xạ. Chợt nó kinh hoàng. Con gì mà có tới hai đầu tám chân thế kia? Đây hẳn là một con thú quý hiếm. Dũng thu súng lại, cẩn thận ngắm con thú. Ngoài hai cái đầu và tám cái chân ra, con vật còn có hai cái đuôi mọc chính giữa lưng, mỗi cái rẽ sang một bên.

- Khỉ gió!

Dũng bỗng mỉm cười, tự chế giễu mình khi nhìn kỹ con vật lạ. Không phải con thú tám chân hai đầu, hai đuôi, không phải con thú quý hiếm nào cả, mà là hai con chó.

Dũng không muốn quấy rầy chúng. Chúng đã cố tránh, sợ phá rối và đe dọa tính mạng, đã phải dẫn nhau trốn vào dưới tán lá rậm kia thì cứ để cho chúng yên.

Chợt con Sói Lửa cất đầu lên đánh hơi. Còn con Khoang thì định giằng ra tháo chạy. Có chuyện gì thế kia? Chúng nhận ra hơi thú dữ? Dũng đoán vậy. Nó lặng lẽ và cảnh giác, nhón chân đi về phía hai con chó đang hướng mũi tới đánh hơi.


  • Giữa đàn sói
  • Ổ phục kích
  • Tên tù binh
  • Tiếng hổ gầm
  • Làm ơn nên oán
  • Tiếng gầm rú của tử thần
  • Nhớ về một người thân
  • Lần theo dấu vết
  • Hành động táo bạo
  • Nỗi kinh hoàng
  • Con trăn rút
  • Gặp nạn
  • Kẻ chạy trốn
  • Toán biệt kích
  • Mò mẫm giữa rừng già
  • Người con gái rủi ro
  • Hương Giang
  • Niềm tin
  • Con hổ hám mồi
  • Thằng Kiên
  • Tiếng sói hú trên đồi
Copyright Silver Tracer - All Graphics and Scripts by Morning's Ears