Buổi sáng thật rực rỡ. Cuộc gặp gỡ bất ngờ giữa rừng sâu này đáng lẽ mọi người phải phấn chấn, vui mừng lắm. Nhưng không sau phút xúc động khó kìm nén, bỗng chốc không khí trở nên nặng nề, trầm lắng như một đám tang. Mà gần như một đám tang thật. Đó là cái chết của con Sói Lửa. Tiếng khóc rấm rứt, tiếc thương con Sói Lửa của Dũng và của Hương Giang nữa, đang làm não lòng mọi người.
Người ta chia nhau xuôi dọc theo suối để tìm xác con Sói Lửa. Họ vớt được xác con hổ đang bập bềnh trên vũng suối cách hai tảng đá Dũng và Hương Giang nghi không xa. Nhưng họ lần tìm mãi vẫn không thấy xác con Sói Lửa, Hay nó đã bị hổ báo gì tha mất? Cũng có thể vì thân hình con Sói Lửa nhỏ và nhẹ hơn, không bị vướng nên đã trôi xa? Không, dòng suối không phải chỗ nào cũng chảy xiết, mà trái lại, có rất nhiều vũng, nước lặng yên như trong chậu. Vậy thì xác nó phải đọng lại ở các vũng đó mới đúng. Hay nó chỉ bị thương, có khi thấy đông người, lại có súng nó giả vờ chết, bơi xuôi suối và lên bờ trốn thoát? Ai mà biết được.
Dũng buồn rầu cùng đồng đội quay về với xác con hổ. Trong khi mọi người bắt tay vào lột da, làm thịt con hổ, thì Dũng kể lể trong nước mắt và nỗi đau về cuộc đời gió bụi nhưng hào hùng, đầy tình nghĩa của con Sói Lửa cho những người bạn mới gặp nghe. Cuộc đời con Sói Lửa, qua lời kể của Dũng đã khiến những người lần đầu mới nghe tiếng nó cũng bùi ngùi cảm phục.
Trước khi cùng đồng đội ra về, Dũng đứng bên bờ đoạn suối, nơi con Sói Lửa ngã xuống, nói giọng thì thầm, kính cẩn:
- Sói Lửa ơi, yên nghỉ nhé! Nếu có luân hồi thật thì mong mình hóa kiếp thành một chàng trai dũng cảm, sống tình nghĩa, thủy chung như khi mình còn mang lốt sói...
Mãi bịn rịn với con Sói Lửa và loay hoay về việc làm thịt con hổ, khi mặt trời lên quá ngọn sào mọi người mới lên đường trở về đơn vị...
Dũng vẫn buồn rầu lê bước cuối đoàn. Hương Giang bên cạnh tìm lời an ủi bạn. Dũng bùi ngùi nói:
- Hương Giang chưa hiểu hết tình nghĩa nó đối với anh, vớigia đình anh đâu. Vì anh mà nó chết oan... Hương Giang ái ngại nói:
- Em biết, nước mắt đôi khi cũng làm vợi bớt nỗi buồn. Nhưng anh cũng đừng tỏ ra như con gái...
Kiên đi phía trước, dừng lại chờ hai bạn. Dũng và Hương Giang đến gần. Kiên nói giọng ân hận:
- Thôi, đừng dằn vặt nữa! Cậu càng đau khổ thì tớ càng ân hận. Thực tình tớ lo cho cậu. Nước suối bắn tung tóe, tớ chỉ thấy con hổ chứ không ngờ có cả con Sói Lửa.
Dũng im lặng, đưa tay áo lên lau nước mắt. Thái độ của Dũng khiến Kiên bối rối. Nó cảm thấy lúc này mà đi bên cạnh Dũng và Hương Giang là không tế nhị chút nào. Nó vội rảo bước theo các anh, các chú đi phía trước.
Hương Giang hiểu tâm trạng của Kiên. Cô bé muốn có đôi lời an ủi Kiên. Cô gọi:
- Anh Kiên, đợi em một chút!
Kiên di chậm lại. Hương Giang đã đuổi kịp Kiên. Cô bé nói:
- Anh Kiên đừng giận, anh Dũng xót con Sói Lửa lắm. Chính nó đã cứu anh ấy và cả em nữa thoát chết nhiều lần đấy.
Giọng nói ngọt ngào, cử chỉ thân mật của cô bé khiến Kiên vợi nỗi uẩn khúc trong lòng.
Được dịp Kiên hỏi thăm cảnh nhà Hương Giang, nơi tản cư, chuyện học hành của Hương Cầm, và nguyên do cô có mặt ở đây. Cuối cùng Kiên hỏi vui:
- Hai cậu lạc đường, sống bên nhau giữa rừng mấy ngày rồi?
Hương Giang nhìn Kiên trách móc. Cô bé nói:
- Anh đừng nghĩ xấu về anh Dũng. Anh ấy sống chân tình,giàu nghị lực. - Dừng một lát, cô bé tiếp - Tại sao Hương Giang có mặt ở đây ấy à? Về huyện Hương Giang sẽ kể. Hương Giang muốn biết tại sao anh Kiên lại xuất hiện bất ngờ thế?
Câu chuyện giữa Hương Giang và Kiên mỗi lúc một trở nên thân tình. Kiên kể cho Hương Giang nghe những gì đã xảy ra với nó sau ngày rời ghế nhà trường...
Trên đường đến Trường Thiếu sinh quân, nghĩ mình đã lớn, cảm thấy hổ thẹn, nhờ thế anh mà vào Thiếu sinh quân, trong khi nhiều đứa bằng mình mà làm liên lạc ngoài mặt trận, Kiên bỏ trốn, quay trở lại Tỉnh đội, nằng nặc xin vào bộ đội chủ lực tỉnh. Người ta không nhận nó, vì nó còn bé, chưa đến tuổi. Người ta bắt nó kiểm điểm về tội đào ngũ. Người ta cảnh cáo nó và trả về trường cũ. Nó trách móc và từ biệt ông anh đã không bênh vực nó. Nó bùi ngùi trở về trường. Nhưng sáng hôm sau cả Tỉnh đội hết sức ngạc nhiên thấy nó lù lù về, mang theo một tiểu liên, hai súng trường. Chưa hết, nó còn dẫn về Tỉnh đội hai chiến sĩ bị giặc bắt làm tù binh trong trận chống càn cách đấy mấy hôm. Thì ra trên đường về, Kiên rất ấm ức với lời chê bai "còn bé" của các anh, các chú trong Tỉnh đội. Nhân tắt qua con đường kề bốt giặc đóng đầu làng nó, chờ đêm xuống, nó lẻn vào đồn ăn cắp được hai khẩu súng, mở cửa nhà giam cứu thoát được hai chiến sĩ và ngót chục đồng bào bị giặc bắt.
Nể quá, ban chỉ huy Tỉnh đội đành nhượng bộ, cho nó vào làm liên lạc trinh sát của đại đội chủ lực.
Cách đây mấy hôm, nó có công tác về Huyện đội. Nghe nói chủ lực huyện sửa soạn bao vây tiêu diệt đồn Xoài, nó xin đi theo cuộc hành quân chiến đấu này của trung đội chủ lực huyện. Trung đội này đã xóa sạch đồn Xoài, trên đường về lại tóm gọn toán biệt kích đang cáng theo tù binh Nhân - ba của Hương Giang. Được biết Dũng bị lạc rừng, tính mạng đang đe dọa từng phút, từng giây, Kiên lại nằng nặc xin theo tổ tìm kiếm Dũng. Và nó đã có mặt bên bờ suối cùng với phát đạn vô tình giết chết con Sói Lửa... Kiên chợt thở dài:
- Tớ không ngờ lại gặp Hương Giang ở đây, và lại được gặp cả ba của Hương Giang nữa: - Chuyện đáng lẽ rất vui, nào ai ngờ...
Dũng đã ra khỏi quãng đường ngoặt, thấy Hương Giang và Kiên đang sánh vai nhau đi trên đoạn đường phẳng và rộng, tíu tít chuyện trò, nên đi chậm lại. Trong tình cảm của Dũng bỗng trỗi dậy một chút ghen tị, nhưng rồi nó tự nhủ: "Thằng Kiên đang buồn".
Bỗng Dũng và mọi người dùng phắt lại, ngơ ngác bởi một tiếng sói hú đâu đó từ phía sau vọng tới. Dũng nhìn lên cái gò cao nhất của ngọn đồi nó vừa đi qua. Nó xúc động đến sững sờ như đang trong cơn mơ; con Sói Lửa đứng như tạc trên gò đất dưới ánh nắng ban mai nom mới rực rỡ làm sao. Và sau nó là năm con sói đàn hùng dũng. Con Sói Lửa cất mõm lên trời hú ba tiếng rất vang:
- .. u! G... u! G... u!
Dũng gọi:
- Sói Lửa, êu, êu, êu!
Nhưng con Sói Lửa sau lời chào từ biệt chủ, đã quay ngoắt cùng đàn biến vào rừng. Niềm vui bất ngờ thúc giục Dũng chạy nhanh đến chia sẻ cho các bạn. Nhưng rồi nó phải khựng lại bởi tiếng anh tổ trưởng hô: – Nằm xuống! Ca nông! -
Một tiếng "bục" vang lên trước đó mà Dũng không để ý. Kiên lao tới xô Hương Giang ngã xuống mép đường rồi nằm toài lên trên. Một tiếng "bục" thứ hai, cùng tiếng "chiu" ghê sợ như thể tiếng rít của tử thần. Rồi một tiếng nổ khô khốc rất gần vang lên: quả đạn cối nổ, một vài cành cây bị mảnh đạn tiện đứt rơi xuống. Một dòng nước nóng hôi hổi, chảy xuống ngực áo Hương Giang. Kiên đang run như lên cơn sốt. Hương Giang hiểu chuyện gì đã xảy ra. Cô bé lần tay theo dòng nước đang phun xuống vai áo mình. Máu! Cô bé bịt chặt vết thương ở cổ Kiên lại, kêu lên như xé:
- Anh Kiên...! Trời ơi... Mau lên...
Dũng chạy bổ đến trước tiên, ôm chầm lấy bạn, gào như dứt ruột:
- Kiên... ơi...!
Chưa bao giờ Dũng khóc da diết như hôm nay.
Mùa xuân 1992