Có tiếng chim bồ chao và chim bạc má kêu ré trong các tán lá rậm trên gò đất phẳng phía xa. Có thể con hổ bị thương lúc trưa cũng nên. Dũng thận trọng đi về phía ấy.
Một cơn gió tạt đến, mang theo mùi hôi thối của hổ. Và kia, con hổ đang nằm nghiêng, cọ đầu lên liếm bên bả vai.
Dũng lấy lại bình tĩnh, tỳ súng vào thân cây, ngắm chính xác một bên tai con hổ, bóp cò. Phát đạn nổ căng. Đầu con hổ bật lên theo đà đạn, rồi vật trở lại. Con hổ nằm yên, không một tiếng gầm rống.
Đợi một lúc lâu, Dũng ném mấy hòn đá vào con hổ xem thử. Con hổ vẫn nằm bất động. Nó đã chết hẳn. Dũng xách súng đến bên con thú dữ. Bây giờ con Sói Lửa và con Khoang mới chạy tới. Hai con chó vẫn cảnh giác, đứng cách xa con hổ một tầm nhảy, vừa cào đất vừa sủa.
Dũng gọi hai con chó tới bên con hổ, vuốt ve, vỗ về chúng, rồi bảo:
- Nó chết rồi, không sợ nữa đâu. Xong rồi hả? Cô cậu giỏi thật, mải mê đến nỗi hổ tới bên cạnh cũng mặc.
Dũng rút dao rạch da con hổ, cắt lấy ít thịt mang về bếp. Tù binh Nhân uống xong thuốc, con sốt đã giảm. Vết thương ở chân ông ta cũng đỡ nhức. Ông ta cho củ dong vào ống lồ ô để luộc. Còn Dũng thì xiên thịt vào que tươi, nướng trên lửa than.
Sau một ngày mệt nhọc và căng thẳng, thịt hổ và củ dong trở thành bữa tiệc thịnh soạn của hai người. Hai con chó cũng được chén no nê. Ăn uống xong, chốc chốc chúng lại kéo nhau ra rừng vắng.
Dũng lại xách dao đến chỗ con hổ, chọn cắt lấy thứ thịt nạc nhất mang về.
Trời bắt đầu tối. Dũng quyết định hạ trại nghỉ qua đêm. Công việc xong xuôi Dũng lại đến chỗ con hổ. Nó gọi hai con chó tới. Nghe tiếng chủ, con Khoang và con Sói Lửa hớn hở chạy đến. Chúng xun xoe bên chân Dũng như cả hai vừa phạm lỗi.
Dũng chỉ vào chỗ thịt con hổ, bảo con Sói Lửa:
- Sói Lửa, mày gọi đàn về cho chúng chén bữa tiệc này.
Con Sói Lửa ngửi hít một lúc, liếm các vết máu hổ, rồi ngồi xuống, cất một tiếng hú gọi đàn.
Tiếng sói đàn khắp nơi râm ran rú đáp lại con Sói Lửa. Con Khoang cụp đuôi xuống, rên ư ử, chạy đến ngồi sát bên chân chủ. Dũng lấy chân vừa ẩy nhẹ nó ra, vừa nói đùa:
- Mặc kệ! Chẳng bỏ tao mà theo con Sói Lửa nữa đi.
Dũng trở về trại. Con Khoang theo về luôn. Riêng con Sói Lửa thì ở lại với sói đàn.
Vừa chui vào trại Dũng đã giật thót. Một ánh chớp sáng lòa rạch ngang nửa bầu trời cùng tiếng sét xé tai vang lên.
Mùa thu ở vùng này thỉnh thoảng vẫn có những con mưa rào ngắn, bất chợt. Dũng chỉ kịp che nốt cái bếp, thì cơn mưa đã ập xuống.
Con Khoang nằm xán vào sát bếp lửa, ánh mắt vừa buồn rầu vừa hờn giận nhìn về phía đàn sói đang gầm ghè nhau vọng tới cùng tiếng mưa rơi.
Dũng đã nướng xong số thịt hổ làm thức ăn dự trữ. Đang sửa soạn đi ngủ thì bỗng nghe một tiếng "sạt" sau lưng như thể hổ nhảy thốc vào vồ mồi. Nó vội nhặt lấy súng, quay phắt lại. Không phải hổ, mà là tù binh Nhân. Ông ta lại lên cơn sốt và co giật. Nhân gượng ngồi lên, buồn bã nói với Dũng:
- Chú bị bệnh uốn ván rồi!
- Chú vừa bị giật à?
- Ừ.
- Trước lúc co giật, chú có cảm thấy gân cốt bị rút lại không?
- Không ...
- Thế thì không phải uốn ván đâu. Mà thuốc chú uống vừa rồi là thuốc phòng uốn ván. Vì công thuốc nên chú lên cơn sốt, để rồi khỏi hẳn đấy. Chú đừng lo, ngày mai chú sẽ đi lại bình thường thôi mà.
Nghĩ đến chuyện ngày mai tiếp tục cuộc tìm kiếm, Dũng chợt lo lắng, ngồi im giây lát. Tù binh Nhân nhận ra vẻ không bình thường ở Dũng. Ông ta hỏi:
- Có chuyện gì thế hả cháu?
- Gay go rồi chú ạ! - Dũng không dám che giấu nỗi băn khoăn đang vò xé trong lòng - Chú cháu mình mắc kẹt giữa rừng rồi!
Tù binh Nhân choáng váng:
- Sao cháu bảo hai con chó thính hơi lắm?
- Nhưng trời hại ta rồi! Mưa đã rửa sạch hơi của họ.
Tù binh Nhân thở ra một hơi dài não nuột:
- Thôi, không cưỡng lại được số phận nữa rồi! Dũng an ủi:
- Không đến nỗi bó tay đâu chú ạ! Mọi chuyện mai sẽ tính.Chú ngủ đi. Cháu cũng sửa soạn ngủ đây.
Con sốt lại đè tù binh Nhân xuống. Ông ta trằn trọc mãi vẫn không sao ngủ được. Ông ta nửa tin nửa ngờ những lời Dũng nói. Ừ, thằng bé xem ra chân thật và hiền lành đấy. Nhưng những điều nó nói chắc gì đã bảo đảm? Biết đâu trong số họ có người gia đình bị rủi ro, nhà cửa bị đốt phá, người thân bị giết... họ lại trút căm thù xuống đầu mình? Tù binh Nhân ray rứt, suy tính, trăn trở. Biết đâu lấy khẩu cung xong họ lại lôi ra rừng đoàng cho một phát là xong. Cảnh bom đạn, nay đây mai đó thế này, cơm gạo đâu, người đâu, hơi sức đâu mà đa mang lấy bên mình những kẻ bất hảo? Còn Tôn Thất Vân, liệu nó có nghĩ đến tình anh em không? Hay lại sợ liên lụy, sợ cản trở cho con đường tiến thân? Đằng nào thì cũng chết. Chết để khỏi liên lụy đến người khác, để minh oan cho vợ con...
Trong khi tù binh Nhân nằm im thao thức, Dũng không hề hay biết. Nó cảnh giác tháo lưỡi lê, ổ đạn ra khỏi súng cùng với con dao ngang giấu xuống dưới lớp lá móc ngay cạnh chỗ nằm của nó.
Con Sói Lửa đã trở lại trại, ngồi bên bếp, cạnh con Khoang. Dũng bước tới bên hai con chó, vỗ về chúng và bảo:
- Cô cậu trông hộ trại nhé! Tớ đi ngủ đây.
Dũng trở về chỗ nằm, gieo mình xuống đống lá móc mà phía dưới giấu lưỡi lê, hộp đạn và con dao, khẩu súng để sát bên cạnh. Cơn mệt mỏi đè Dũng xuống. Nó ngủ thiếp đi lúc nào không biết...
Có ai kéo mạnh tay Dũng làm nó tỉnh giấc. Thì ra con Sói Lửa đang cắn lấy tay áo nó mà giật. Có tiếng con Khoang sủa gay gắt bên ngoài trại vọng về.
Chuyện gì thế nhỉ? Dũng đảo mắt nhìn quanh. Tù binh Nhân đâu? Ông ta đã bỏ trốn? Dũng sờ tay xuống thảm lá móc làm nệm nằm, chỗ để súng. Khẩu súng không còn ở đấy nữa. Dũng vội vàng xách dao chạy ra khỏi trại. Nhưng nó vấp phải một cái que ngã nhào. Nó ngồi dậy và nhận ra, không phải cái que mà là khẩu súng.
Dũng tra ổ đạn, nạp đạn vào súng, rồi nhanh chóng chạy đến chỗ con Khoang đang sủa. Còn cách con chó chừng vài tầm đòn gánh, Dũng sợ hãi, rụng rời chân tay: một thây người treo lủng lẳng trên cành cây, hai chân gần chạm đất, lưỡi thè lè, đang run giần giật, chưa chết hẳn.
Tù binh Nhân đã thắt cổ tự tử! Dũng cố nén sợ hãi, ném súng xuống, vội vàng leo phắt lên cành cây, cắt đứt dây, dòng Nhân xuống.
Đặt tù binh Nhân nằm xuống nền rừng, nới lỏng dần mối dây thắt cổ, Dũng làm hô hấp nhân tạo cho ông ta. Một lát sau lưỡi của tù binh Nhân bắt đầu cử động. Ông ta thờ nhè nhẹ, rồi từ từ mở mắt.
Tù binh Nhân gượng ngồi dậy. Vẻ thất vọng chán chường, ông ta nói:
- Cháu cứ để chú chết.
Dũng giận dỗi một cách chân thực. Nó nói:
- Sao chú lại tự làm khổ mình và làm khổ người khác thế?Chú cứ nghĩ mà xem, cả ngày hôm nay chú đã làm khổ cháu bao nhiêu lần. Chú tưởng chú chết mà cháu sung sướng lắm à?
- Chú mất hết rồi! Trước sau gì rồi chú cũng chết. Thà tự mình giết mình còn hơn. cho khỏi mang tiếng theo giặc.
- Chú kỳ cục thật đấy. Mất hết cái gì nào? Ai người ta giết chú?
- Đến cháu cũng không tin chú nữa là. Cháu sợ chú hại cháu,nên đã cất hết mọi thứ.
Dũng lúng túng
- Cháu xin lỗi. Mà chuyện phòng ngừa đấy thôi. Cho cháu và cho cả chú. Chú xách súng ra làm gì?
- Chú nghĩ quẩn, chú buồn, không thiết sống nữa, định cho một viên đạn vào đầu. Nhưng cháu đã giấu hết.
- Chú thấy chưa? Nếu cháu không cẩn thận, có phải cháu đã có tội với thím và với hai con của chú rồi không? Chú đừng làm khổ thêm cho cháu nữa. Cháu còn lo con đường ngày mai.
Bất giác Dũng và tù binh Nhân đều nhìn vào đêm rừng sâu hun hút...