Con vượn đực trên ngọn cây cất lên mấy tiếng gọi đàn làm Dũng giật mình tỉnh giấc. Thì ra trời đã sáng lúc nào. Dũng tụt xuống khỏi cây cao, trở về trại. Con Sói Lửa vẫn ngồi cạnh con Khoang. Dũng ăn qua loa vài miếng thịt nướng mà lũ biệt kích không hiểu sao không cướp đi. Dùng con dao ngang đào hố chôn cất con Khoang cẩn thận xong, Dũng cùng con Sói Lửa buồn rầu dạo quanh vùng trại, thăm lại vết tích cuộc đánh úp bất ngờ của bọn biệt kích đêm qua. Đây là chỗ tù binh Nhân ngã xuống, hẳn ông ta bị thương nặng máu lênh láng đã khô. Vết thương ra nhiều máu thế kia chắc gì tù binh Nhân đã sống nổi khi bị chúng mang theo?
Con Sói Lửa lại dẫn Dũng đến chỗ tên biệt kích bị nó vồ. Trên nền rừng còn lại hai vũng máu. Có lẽ tên biệt kích bị hai vết cắn. Chính hai vết cắn này của con Sói Lửa đã làm cho bọn biệt kích chờn, không dám bám theo Dũng nữa. Dũng nhặt được năm viên đạn súng trường bị văng vào bụi cây. Chắc hẳn tên giặc bị con Sói Lửa cắn khi hắn đang thay băng đạn. Dũng tìm quanh nhưng không thấy khẩu súng. Có thể tên chỉ huy đã bắt tên bị con Sói Lửa cắn quay lại tìm bằng được khẩu súng. Còn đây, nơi con Sói Lửa đánh tạt sườn con béc-giê. Con chó Tây hãy còn nguyên, chết nhe nanh, lạnh cứng.
Dũng và con Sói Lửa quay lại bên nấm đất mới, mộ của con Khoang. Cả hai vĩnh biệt "người bạn gái" nghĩa tình, rồi tiếp tục cuộc hành trình mông lung giữa rừng già.
Đoán chừng bọn biệt kích cáng theo tù binh Nhân, thì hẳn con đường mòn cách đây không xa, Dũng đưa khẩu súng cho con Sói Lửa ngửi hơi tù binh Nhân, rồi ra hiệu bảo nó đi tìm. Con Sói Lửa đã nhận ra hơi, nó bám theo như đếm từng lốt giày đinh của bọn biệt kích.
Dọc đường tìm kiếm, khi thì Dũng bắt gặp một cành cây bị bẻ gãy, lúc thì thấy một thân cây bị nạy toác một mảnh vỏ. Rõ ràng bọn biệt kích đang đi trên con đường tù binh Nhân đã đánh dấu để khỏi bị lạc khi quay lại. Tù binh Nhân có ngờ đâu cũng chính những dấu vết này mà ông ta và Dũng đã phải trả giá quá đắt.
Vừa đi vừa suy nghĩ lan man, lại vừa dè dặt, cảnh giác nên đã quá trưa Dũng còn loay hoay giữa rừng già. Theo con Sói Lửa đưa đường, Dũng lội qua một con suối rộng. Đến đây con Sói Lửa rẽ sang trái, trong lúc dấu cành cây bị bẻ gãy lại rẽ về bên phải. Nên đi theo lối nào đây? Theo con Sói Lửa hay theo lối đi có đánh dấu? Không, không nên đi lối con Sói Lửa đang bám theo. Đây là lối bọn biệt kích cũng theo tù binh Nhân. Theo lối này hẳn đâm đầu vào nơi chúng đóng quân. Còn lối có cành cây bẻ gãy hẳn là lối ra đường mòn mà tù binh Nhân đã bắt gặp hôm qua.
Con Sói Lửa đi được một đoạn, không thấy Dũng theo, liền quay lại rên rỉ. Con Sói Lửa chưa hiểu gì thì Dũng đã gọi nó đến chỗ có cành cây bị bẻ gãy. Con Sói Lửa loay hoay mất một lúc. Nó nhận ra ngay hơi người này và hơi người để lại trên khẩu súng là một, chỉ có khác là ở đây đã rất nhạt, còn đằng kia thì đậm. Nó ngẩng lên như thể hỏi chủ. Dũng chỉ tay về phía trước, bảo:
- Nhận hơi này mà đi.
Con Sói Lửa như hiểu ý chủ, rà mũi sát đất, xăm xăm chạy đi.
Con Sói Lửa đưa Dũng đi ngược dòng suối.
Trời nắng gắt, chân chồn, bụng đói. Dũng gọi con Sói Lửa. Cả hai dừng lại bên bờ suối. Giữa suối có một tảng đá rộng, phẳng lì, Dũng cùng con Sói Lửa lội ra tảng đá, mở gói thịt nướng ra, cùng ăn uống no nê, Dũng dặn con Sói Lửa:
- Trông chừng Sói Lửa nhé!
Con Sói Lửa ra ngồi bên mép tảng đá canh chừng cho chủ. Dũng nằm xuống tảng đá, dang thẳng chân tay, mắt nhìn tán rừng và nền trời. Nước suối chảy xôn xao nhè nhẹ như dòng thác quê hương mỗi khi thủy triều lên. Ôi, dòng sông ấy, ngọn thác ấy mỗi lẫn thủy triều lên thì vui lắm. Dũng nhớ tới những ký ức xa xôi.
Đang chập chờn trong giấc ngủ, thì bỗng Dũng nghe thấy tiếng sàn sạt, sàn sạt từ xa vọng tới mỗi lúc một gần. Giật mình ngồi dậy, Dũng ngạc nhiên thấy con Sói Lửa nằm như dán xuống tảng đá, cả thân hình cứng đờ như một khúc gỗ, chỉ có dãy lông trên sống lưng dựng ngược, rung rung khe khẽ. Con Sói Lửa đang trong tư thế đón con mồi. Con mồi gì thuộc loại khỏe đây, chứ không phải thú dữ. Dũng đoán thế.
Dũng không phải chờ lâu. Hai con nai đực đuổi nhau, chạy xuôi theo dòng suối. Cả hai đấu thủ như đã hẹn trước, cùng dừng lại trên một bãi cỏ rộng, cách chỗ Dũng và con Sói Lửa chừng vài ba chục mét. Dũng với tay khẽ vỗ vỗ lên lưng con Sói Lửa, ra hiệu bảo nó không được săn đuổi. Đằng kia hai "lực sĩ" quay đầu vào nhau, tiếp tục cuộc đấu.
Dũng xách súng, khẽ kéo con Sói Lửa, nhẹ nhàng tụt xuống khỏi tảng đá, lội vào bờ. Cả hai nấp kín trong một bụi cây rậm. Mấy khi được xem các "đấu sĩ" rừng xanh đua tài?
Hai con nai đực khóa lấy đầu nhau bằng hai cặp gạc nhiều nhánh. Cả hai, đầu cúi gầm, gần sát đất, hai chiếc cổ tỳ vào nhau, đẩy nhau bằng vai. Cả hai, lúc thì lùi, lúc thì tiến, chẳng phân biệt được con nào khỏe hơn con nào nữa. Chúng xoắn lấy nhau trên đấu trường nhỏ bé, làm đất cát bị xới tung, cây con bị bật gốc.
Dũng tì súng vào một chạc cây. Hai con nai hơi xoay nghiêng, vặn cổ nhau khiến hai cái đầu nai lọt vào thước ngắm hơi chênh chếch theo một đường dọc. Chắc chắn với tài bắn của Dũng thì viên đạn sẽ xâu táo từ hàm dưới con này sang tại con kia. Nhưng rồi Dũng từ từ hạ súng xuống. Hai con nai quá đẹp, rất hùng dũng. Chả lẽ không đầy nháy mắt cả hai "anh hùng" của rừng xanh kia phải lìa đời? Mà để làm gì? Chẳng để làm gì cả, chỉ vì một thích thú độc ác mà thôi.
Bỗng con Sói Lửa gừ lên khe khẽ, mỗi lúc một ghé sát vào Dũng. Một con hổ gấm, màu lông vàng, hoa đen đang chạy lăm xăm theo hướng hai con nai chạy tới lúc nãy. Con hổ dừng lại, ngẩng cái đầu tròn vo lên, đôi mắt hắt ánh nắng vàng rực nhìn nghiêng ngó. Dũng hướng nòng súng về phía con thú dữ...