Đầu con thú dữ nằm gọn trong vòng ngắm. Nhưng may phúc cho nó, một cành khô vô tình rơi trước lúc Dũng lẩy cò súng đúng một tích tắc. Con hổ giật thót, vật mình trở lại, vừa rống, vừa chạy ngược mái rừng. Hai "đấu sĩ" đột ngột lùi ra, một phóng qua suối, một chạy cắt ngang mái rừng. Máu săn bắn nổi lên, Dũng phấn chấn cất tiếng đuổi thú:
- Huầy ... huầy ... huầy ...
Con Sói Lửa gò lưng lao theo con nai, bay qua con suối như một mũi tên. Dũng chợt nhớ, cất tiếng gọi con Sói Lửa quay lại. Nhưng đã muộn, con chó sói đã phóng đi rất xa, không thể nghe được tiếng Dũng gọi nữa rồi.
Dũng vội vàng rời khỏi dòng suối, theo dấu vết tù binh Nhân để lại, nhanh chóng rời xa nơi nguy hiểm, đề phòng con hổ quay lại.
Một mình một súng, một con dao, Dũng vừa căng tai, căng mắt nghe ngóng, soi tìm phòng ngừa thú dữ rình rập, vừa tìm kiếm đường đi. Mãi cuối chiều Dũng mới bắt gặp con đường mòn.
Nhìn con đường mòn nhiều dấu dép lốp, Dũng chưa kịp vui mừng thì một chiếc máy bay trinh sát từ phía biển đã vè vè bay tới. Dũng kịp né mình tránh vào một bụi rậm. Chiếc máy bay trinh sát bay dọc con đường mòn, thấp đến mức nhìn rõ cả tên phi công ngồi trong buồng lái. Chiếc máy bay khi thì chao cánh nghiêng bên này, khi thì chao cánh nghiêng bên kia, xoi mói nhìn hai bên đường.
Một lúc sau cách chỗ Dũng nấp chừng cây số, một tiếng nổ "bục" trên bầu trời, sau khi một đám khói tỏa rộng chừng vài giây. Chiếc máy bay vòng lại và mất hút về phía biển. "Con đầm già chỉ điểm", Dũng lẩm bẩm. Dũng chưa kịp chui ra mặt đường thì đã phải vội vàng ngồi thụp xuống bởi tiếng máy bay oanh tạc đã rít trên đầu. Hai chiếc B26 ào ào lao tới chỗ pháo hiệu vừa nổ, khói chưa tan hết. Chúng thi nhau nhào lộn bắn phá. Tiếng đạn rít, tiếng bom nổ, tiếng máy bay gầm rú vang động cả khu rừng.
Hẳn đây là nơi có cơ quan hay đơn vị bộ đội đóng. Dũng vừa lo lắng, vừa có chút hy vọng.
Tan đợt máy bay oanh tạc, Dũng vội vàng đến chỗ vừa xảy ra trận ném bom bắn phá. Từ xa Dũng đã thất vọng. Nơi ấy không có dấu hiệu gì chứng tỏ có cơ quan hay đơn vị bộ đội đóng ở đấy cả. Vẫn con đường mòn len lỏi giữa cây rừng, không một mái lều, không một chiếc lán... Ở đấy mặt đất bị cày xới, cây cối gãy gục, đổ ngổn ngang, rải rác có vài hổ bom.
Chúng nó bắn phá cái gì ở chỗ này? Dũng băn khoăn chưa hiểu. Nó thận trọng, nhẹ chân đến chỗ mặt đất dày hố bom hơn. Đến gần, Dũng bàng hoàng nhìn thấy một thiếu nữ khoảng mười bốn mười lăm tuổi, dáng rất quen, đầu tóc rũ rượi, ngồi ôm mặt khóc bên một hố bom. Nhìn kỹ thì ra cô bé ngồi bên xác một người đàn ông mặc quân phục Vệ quốc đoàn, bị phủ một lớp đất mỏng, cách không xa còn một xác đàn ông khác cũng mặc quân phục. Dũng buồn bã, khẽ khàng đến bên thiếu nữ vẫn còn khóc rấm rứt mà cô bé không hay biết. Dũng cất tiếng, giọng xúc động:
- Xin hỏi, những ...
Dũng chưa nói hết câu thì cô gái giật mình ngẩng lên. Bỗng cô bé vụt đứng dậy, gục đầu vào vai Dũng, thổn thức:
- .. Dũng...
Trong phút chốc Dũng như sống trong chiêm bao vì cuộc gặp gỡ bất ngờ. Trở về với cảnh thực, Dũng khẽ khàng đặt một tay lên làn tóc, tay kia vuốt nhẹ vai cô bé, hỏi:
- Hương Giang, anh thật không ngờ, sao em lại có ở đây?
Đúng cô bé là Hương Giang, người bạn gái mà Dũng có bao kỷ niệm đẹp trong ký ức, không hy vọng có ngày gặp lại, người mà tù binh Nhân đôi khi trong câu chuyện từng úp mở nhắc đến. Quả tình Dũng không thể hiểu nổi tại sao Hương Giang lại có mặt ở đây, nơi khỉ ho, cò gáy, vượn hú, voi gầm này.
Phút xúc động không kìm nén được đã qua, Hương Giang từ từ buông Dũng ra. Cô bé trả lời câu hỏi của Dũng, giọng có chút hờn dỗi:
- Em là Việt gian.
Dũng sững sờ, mở to mắt, kinh ngạc nhìn Hương Giang. Nó nói quả quyết:
- Không đúng!
Hương Giang đã bình tĩnh trở lại. Cô bé nói:
- Thật đấy, nhưng không phải tại em, mà người ta bảo thế.
Dũng càng ngạc nhiên khi nghe những lời của Hương Giang. Nó nóng lòng muốn rõ câu chuyện.
- Họ là ai?
Chuyện dài lắm, rồi em sẽ kể.
Dũng chợt nhớ, bây giờ không phải lúc ngồi mà nghe kể chuyện. Hai nạn nhân đang nằm kia, cần được chôn cất mà trời thì sắp tối rồi. Dũng hỏi Hương Giang, nhưng chính là tự hỏi mình:
- Làm thế nào bây giờ?
- Em chẳng biết nữa. Không có anh, không khéo em cũngchết theo các anh ấy mất.
- Bây giờ em và anh phải chôn cất hai anh ấy.
- Em sợ lắm! - Hương Giang xanh xám mặt mày - Em sợ ngườichết lắm!
- Em vừa ngồi khóc cạnh anh này đấy thôi. Sợ gì nào, anh ấylà người thân thiết của em mà.
Hương Giang mở to mắt nhìn Dũng:
Không phải "người thân thiết của em". Mà lúc nãy anh ấy còn nóng như người còn sống. Còn bây giờ thì lạnh cứng, là người chết. Em sợ người chết lắm!
- Bạo lên nào! Giúp anh một tay. Cứ nghĩ là anh ấy đang nằmngủ, bế anh ấy đến nằm chỗ phẳng phiu hơn.
Dũng lật người chết lại, phủi hết bụi đất trên người, trên mặt anh ta. Đây là một anh Vệ quốc đoàn rất trẻ, mặt sáng như gương, rất đẹp trai, khẩu súng lục đeo ngang lưng. Dũng tắc lưới:
- Đẹp trai quá, nom rất trí thức.
Hương Giang quên cả sợ hãi, lại ngồi thụp xuống cạnh anh chiến sĩ, khóc nức nở. Dũng vừa có chút ngạc nhiên, vừa nghi ngờ, định hỏi xem mối quan hệ giữa anh ta và Hương Giang. Nhưng nó biết tự kìm chế, nén lại ngay. Chờ cho Hương Giang đứng lên, nó mới hỏi dò:
- Anh ấy là ai thế? Em quen à? Hèn chi ...
Hương Giang rất nhạy cảm, nhìn Dũng với ánh mắt trách móc. Cô bé nói:
- Anh ấy là trung đội trưởng Vệ quốc đoàn. Anh ấy và cả anhkia nữa là ân nhân của em.
Dũng đến bên anh thứ hai, vuốt tay chân cho anh và đặt anh nằm ngay ngắn lại. Nó chặt một cây gỗ to bằng bắp tay đẽo thành hình cái dầm, rồi trao con dao cho Hương Giang:
- Nào, theo anh, Hương Giang!
Hai người nhảy xuống hố bom nông nhất ngay cạnh, san đáy hố thật phẳng. Đưa hai anh xuống huyệt, đắp mộ cho họ xong thì mặt trời sắp lặn. Dũng chợt nhớ một điều, quên lấy giấy tờ và đồ dùng để trao lại cho người thân hai anh. Dũng nói với Hương Giang:
- Quên giữ lại giấy tờ và địa chỉ. Em có nhớ gì về hai anh ấykhông?
- Có! Em nhớ chỗ đơn vị của hai anh ấy đóng. Anh trung đội trưởng ấy chưa có vợ. Tên là Quân - Hương Giang thoáng nhìn Dũng, rồi vui mừng nói tiếp - Hóa ra anh ấy có biết chú em, chú Vân ấy mà.
Dũng sửng sốt:
- Chú Vân Huyện đội trưởng ấy à? - Dũng xốn xang, nhớ tiếc,ngẫm lại những gì tù binh Nhân đã nói úp mở Nó tặc lưỡi - Thế mà anh để lỡ ... Đúng là trời hại anh rồi!
Hương Giang ngơ ngác hỏi: Anh bảo trời hại cái gì?
Dũng kể vắn tắt về cảnh ngộ của mình cho Hương Giang nghe. Nó định kể nốt chuyện mà nó còn nghi hoặc về gã tù binh già. Nhưng rồi sợ gây ra nỗi lo lắng, dằn vặt cho Hương Giang trong khi sự phỏng đoán của nó còn quá mơ hồ, nên lại thôi. Nó kể sang chuyện gặp hổ. Càng nghe Hương Giang càng tròn xoe mắt kinh ngạc. Với vẻ vừa thán phục và xúc động, cuối cùng cô bé thốt lên:
- Thế thì trời cũng hại cả em nữa. Nhưng bù vào, được gặp lạianh là em vui mừng lắm rồi.
Dũng như sực nhớ, đứng lên:
- Thôi chết! Sắp tối rồi. Phải đi kiếm chỗ ngủ qua đêm đã -Dũng nhìn Hương Giang, hỏi: - Em có sợ không?
Hương Giang ngạc nhiên hỏi:
- Anh bảo sợ gì cơ?
- Sợ một mình thân gái trong đêm giữa rừng sâu! - Sao lại một mình? Còn anh?
- Anh sẽ tránh xa em.
- Sao lại thế?
- Anh không biết. Nhưng có lẽ nên thế.
- Thế thì em sợ lắm.
- Có anh bên cạnh mà em không sợ người lớn mắng à?
- Sao anh lại hỏi thế? Bên anh, dù đến chân trời, cuối đất, emcũng chẳng sợ.
Lời Hương Giang biểu thị lòng tin cậy đối với mình khiến Dũng rất xúc động. Nó cảm thấy tự hào và thầm hứa với mình dù trong cảnh ngộ nào cũng luôn luôn tỏ ra xứng đáng với lòng tin của cô bạn. Dũng muốn biểu lộ lòng biết ơn của mình đối với Hương Giang. Nó nói: Hương Giang, anh rất...
Dũng chưa nói hết câu thì Hương Giang đã xòe bàn tay xinh đẹp ra bịt nhẹ lấy miệng nó, vui vẻ bảo:
- Đừng nói vội. Em biết ... Chúng mình thì còn bé, mà khángchiến thì còn dài ...- Giọng Hương Giang thánh thót như một câu hát.
Hương Giang đã hiểu nhầm câu nói của Dũng. Nó chỉ muốn nói: "Anh rất cám ơn Hương Giang" thế thôi. Nhưng Dũng không cải chính sự nhầm lẫn ấy.
Câu chuyện của hai bạn chưa dứt, thì một tiếng hổ gầm đâu đó vang lên. Sau tiếng hổ gầm là tiếng sói đàn rú râm ran từ xa, trong cảnh rừng tràn ngập bóng hoàng hôn bí ẩn. Dũng nắm lấy tay bạn:
- Thôi, ta đi em! Đi tìm chỗ ngủ. Đừng sợ, sói đàn và hổ đang tranh mồi. Chắc rằng một trong hai con nai đực đã bị hạ...