• Đồi sói hú

Lần theo dấu vết


Chia sẻChia sẻChia sẻ

Vừa đau đớn xót xa, vừa hoang mang lo sợ, Dũng gục đầu bên xác Bình một lúc lâu, quên mất cả tên tù binh đang ngồi với con Khoang bên gốc cây. Ngẩng lên, lấy vật áo lau nước mắt, Dũng chợt nhớ tới tên tù binh. Nó hốt hoảng quay nhìn. Tù binh Nhân vẫn ngoan ngoãn ngồi kia, đầu dựa vào thân. cây sau lưng, vẻ mặt căng thẳng. Gã tù binh già đang lo cho số phận của mình. Những tổn thất này nhất định họ sẽ đổ lên đầu mình đây. Gã nghĩ vậy.

Trong cảnh ngộ éo le này, một mình Dũng đành xoay xở lấy mọi việc. Nó nói với tù binh Nhân:

- Ngồi yên đấy, mọi chuyện sẽ tính. - Nó gọi con Sói Lửa đến, căn dặn - Sói Lửa, trông chừng người này.

Con Sói Lửa ngước nhìn chủ rồi nhìn tên tù binh.

Dũng đến chỗ Bình, đưa anh đặt nằm xuống đáy cái hầm trú ẩn hình chữ nhật như một cái huyệt, rồi đắp mộ cho anh. Công việc nặng nhọc tưởng quá sức này cuối cùng cũng xong.

Bây giờ thì làm gì đây? Thả tên tù binh ra để gã muốn đi đâu thì đi, còn mình thì tạm về làng, hay cứ dẫn theo cả gã đi tìm đơn vị. Tìm Huyện đội ở đâu? Người Huyện đội cử ở lại đón thì đã hy sinh rồi. Hẳn tình hình rất khẩn cấp, có thể sau trận oanh tạc giặc sẽ càn đây. Không dưng sao Huyện đội lại chuyển đi nơi khác đột ngột như vậy.

Con Sói Lửa lại cất tiếng rú thê thảm. Chợt một hy vọng lóe lên trong đầu Dũng. Phải rồi, nhờ con Sói Lửa bám hơi họ mà theo. Họ có chuyển đi đâu thì cũng chỉ trưa hôm qua là cùng. Vậy thì con Sói Lửa thừa sức nhận ra hơi của họ. Cái chính là phải tìm được vật gì đó mà những người ra đi còn để sót lại. Dũng tìm khắp khu trại, nhưng chẳng kiếm được vật gì, thậm chí đến một mảnh giẻ rách lau súng cũng chẳng còn. Dũng chợt nhớ tới bụi chuối lùn Bình mang từ dưới xuôi lên, trồng mới vài tháng nay, được chị cấp dưỡng chăm bón cẩn thận. Thường ngày chị hay đổ rác vào gốc chuối, hẳn ở đấy có những thứ đồ dùng hư hỏng vứt lại. Dũng đến bên gốc chuối. Chả phải tìm kiếm lâu la gì. Đây rồi! Đôi giày hả mõm của Huyện đội trưởng Tôn Thất Vân, mà mỗi lần đóng bộ ông phải lấy dây buộc lại, bây giờ bị ném ra gốc chuối. Và, thật may mắn làm sao, một con dao ngang sắc, hẳn chị cấp dưỡng trong lúc vội vã đã bỏ quên.

Dũng xách một chiếc giày, cầm con dao đến chỗ gã tù binh và hai con chó. Tên tù binh buồn rầu hỏi:

- Người anh vừa chôn cất là ai thế? Cho tôi có lời chia buồn.

Dũng chua xót, nói:

- Đừng gọi tôi là anh, cứ gọi là chú hoặc là cậu thôi. Tôi ít tuổi hơn anh nhiều. Bố tôi thường dặn: "Dư thập tuế vi phụ, trưởng nhất tuế vị huynh - hơn mười tuổi thì làm cha, hơn một tuổi thì làm anh", lẽ thường thì thế. Người vừa ngã xuống ấy là một chiến sĩ, Huyện đội cử ở lại đón tôi, đã bị máy bay các anh sát hại.

- Không - Tù binh Nhân cãi - đấy là máy bay của Tây. Chúhiểu cho, tôi là một thằng lính bắt buộc phải cầm súng, một tên tay sai đánh thuê. Thề có quỷ thần, tôi bỏ trốn, nhưng không may bị du kích bắt...

- Người ta không bắt anh đối xử tệ với tôi lúc ấy. Mà tôi thìkhông oán thù gì với anh cả, lại đối xử tốt với anh. Nhưng thôi tranh cãi mà làm gì, bây giờ phải tìm đến chỗ họ đã.

- Anh, à chú, bảo tìm đến đâu ạ?

- Đến nơi ở mới của Huyện đội.

- Chú cũng biết đường à? - Nhân đột ngột nói - Tôi có ngườiem họ làm ở đấy...

- Không lo, đã có con chó sói dẫn đường. Người em họ của anh tên là gì?

- Thực ra là anh em con chú con bác, tên là Vân. Tôn Thất Vân. Nhưng mà cảnh ngộ này của tôi chắc gì người ta đã nhận anh em. Tôi e không theo được, tôi thấy như sắp chết đến nơi rồi.

Sao, chú Tôn Thất Vân ấy à? - Dũng suýt reo lên, nhưng rồi kìm lại được. Nó an ủi tù binh Nhân. - Vậy thì phúc cho anh đấy. Anh không chết đâu mà lo. - Sau những câu nói vội vã, Dũng chợt thấy hối hận vì đã trót để lộ bí mật của đơn vị.

- Chú còn đường không?

- Hết sạch rồi!

- Tôi vừa mệt vừa đói. Chỗ con Sói Lửa cắn đau nhức nhối.

- Tại anh cả. Đừng oán nó. Rồi sẽ kiếm cái ăn sau. Bây giờ phải bám theo họ đã kẻo nhạt mất hơi.

Dũng gọi con Sói Lửa tới, dí mõm nó vào chiếc giày của ông Huyện đội trưởng, cùng con dao ngang, rồi bảo:

- Sói Lửa, hơi của họ đây, dẫn tao đến chỗ họ - Dũng lại chỉ gãtù binh và bảo con Khoang - Còn mày, trông chừng người này.

Gã tù binh buồn rầu nói:

- Chú đừng lo. Bây giờ chú có thả ra tôi cũng chẳng chạy điđâu được. Tôi kiệt sức rồi mà chó sói và hổ thì đang đói.

Dũng hơi mỉm cười, nói:

- Đúng thế thật. Nhưng biết làm thế nào được. Làm sao tôidám tin anh? - Dũng định hỏi dò xem gã có phải là bố Hương Giang thật không, nhưng thấy chưa tiện.

- Tôi không dám oán chú...

Con Sói Lửa đi dò đường, giờ đã quay lại. Nó cắn lấy ống quần Dũng lôi đi. Dũng vỗ vỗ lên đầu nó, khuyến khích:

- Giỏi lắm! Nào, đi nào - Dũng bảo tên tù binh - Đi theo conSói Lửa. Đường khó đi đấy. Tên anh là gì, là Nhân à?

- Nhân, vâng!

- Tên là Nhân, sao anh bất nhân thế?

Tù binh Nhân im lặng, một lúc lâu mới nói:

- Về chiến khu họ có giết tôi không?

- Không. Nếu muốn thì du kích đã giết ngay khi họ bắt được anh. Và cả tôi nữa, tôi cứ leo phắt lên cây cho hổ nó ăn thịt anh, có phải tôi nhẹ thân không? Mà về huyện anh có người bảo đảm cơ mà.

Tù binh Nhân lầm lũi, nặng nề cất bước. Dũng nhìn cái chân sưng húp của gã mà lo ngại. Nó chợt thấy mủi lòng.

Đường rừng mỗi lúc một gập ghềnh. Đang đi, tù binh Nhân bỗng trượt chân, hai tay bị trói không nắm được cành cây, lại không giữ được thăng bằng, ngã lăn xuống dốc.

Dũng vội vàng chạy tới, định đỡ gã dậy. Nhưng gã nhìn Dũng, nước mắt giàn giụa, nói:

- Đằng nào tôi cũng chết. Chú làm phúc cho tôi một viên đạnvào đầu cho hết đau đớn.

Dũng vừa hoang mang, vừa có chút xúc động. Nó nói giọng nghe nghèn nghẹn:

- Nói bậy. Tôi không phải là kẻ giết người. Nào, đứng lên, tôi giúp.

Dũng dụng tay vào người Nhân. Người gã nóng như một hòn than hồng. Nhân đang lên cơn sốt cao.

Dũng cố hết sức đỡ Nhân, nhưng vô ích. Nhân vừa gượng dậy, thì ngay tức khắc lại ngã vật xuống. Nhân lại rên rỉ, nằng nặc xin một viên đạn. Dũng thấy nhói lên nỗi đau trong tim, nhưng cố nén lại, đành chiều ý gã. Nó bảo:

- Thề có quỷ thần, tôi không muốn. Nhắm mắt lại. Vĩnh biệt!

Dũng rễ nòng súng vào đầu Nhân. Tự nhiên hai gò má Dũng tràn đầy nước mắt, ướt đẫm...


  • Giữa đàn sói
  • Ổ phục kích
  • Tên tù binh
  • Tiếng hổ gầm
  • Làm ơn nên oán
  • Tiếng gầm rú của tử thần
  • Nhớ về một người thân
  • Lần theo dấu vết
  • Hành động táo bạo
  • Nỗi kinh hoàng
  • Con trăn rút
  • Gặp nạn
  • Kẻ chạy trốn
  • Toán biệt kích
  • Mò mẫm giữa rừng già
  • Người con gái rủi ro
  • Hương Giang
  • Niềm tin
  • Con hổ hám mồi
  • Thằng Kiên
  • Tiếng sói hú trên đồi
Copyright Silver Tracer - All Graphics and Scripts by Morning's Ears