Nắng chiều thu bắt đầu chiếu chếch xuống vai ran rát. Tù binh Nhân thất thểu đi trước, đầu óc căng thẳng bao ý nghĩ. Gã thầm nguyền rủa số phận hẩm hiu. Gã lại tự oán trách mình không tính liệu cẩn thận để đến nông nỗi từ ý muốn làm hàng binh, trở thành tù binh trong tay du kích. Mà nỗi bất hạnh đâu đã chấm hết. Số phận phó thác cho những người lớn tuổi, từng trải đã một nhẽ, éo le thay, giờ đây mạng sống nằm trong tay một thanh niên nông nổi, nói cho đúng là nằm trong tay một thằng bé. Tuổi trẻ thường xốc nổi, hấp tấp, thiếu suy tính, cân nhắc. Hơn nữa thằng này lại bắn rất giỏi, lơ mơ, sơ suất là dễ bị mất mạng với nó như chơi... Tôn Thất Nhân vừa đi vừa lo nghĩ lung lắm.
Dũng theo đúng lời ông Nghĩa dặn, đi sau tên tù binh cách hơn tầm đòn gánh. Lúc đầu nhìn thân hình đồ sộ của tù binh Nhân,Dũng có phần lo sợ. Anh chàng nghĩ đến những hiểm họa mà tên tù binh có thể gây ra trên chặng đường trở về chiến khu. Giả sử tên giặc cứ ỳ ra, không chịu đi? Giả sử hắn giả vờ ngã rồi nằm kềnh ra đường... Bấy giờ thì làm thế nào? Chú Nghĩa đã dặn nhỏ, phải dẫn hắn an toàn về chiến khu. Vừa đi, Dũng vừa có ý chờ người của du kích phái tới. Nhưng càng trông càng vắng.
Chắc hẳn có trục trặc gì đây.
Nỗi lo của Dũng rồi cũng khuây dần. Càng đi xa đồn địch, tiến sâu vào rừng, Dũng càng thấy yên tâm và tự tin hơn.
Đường rừng mỗi lúc một gập ghềnh. Mặt trời đã lên cao, nắng gay gắt. Rừng sâu như nín thở. Im lặng nặng nề bao trùm lấy không gian đến rợn người. Chỉ có tiếng chim ăn đàn kêu tích tích đều đều sợ sệt.
Có mùi hôi khăm khẳm, gai gai mỗi lúc một đậm. Một cảm giác ớn lạnh lan nhanh khắp cơ thể Dũng. Người Dũng nổi gai ốc. Không còn là linh tính mách bảo nữa, mà kinh nghiệm sống về rừng báo cho Dũng biết đang có hổ rình rập.
Dũng cầm chắc súng, ngón tay trỏ đặt vào cò, hướng nòng tới những chỗ nghi có hổ đang rình. Đôi mắt căng ra, nhìn xuyên các tán lá, đôi tai Dũng cố thu nhận mọi tiếng động và nhanh chóng phân biệt đâu là tiếng lá cây rụng, tiếng trái chín rơi, tiếng loài thú gặm nhấm lủi nhanh, đâu là tiếng thú ăn thịt bước rón rén theo con mồi...
Chợt Dũng giật thót, khẩu súng bị gạt sang bên làm nó hơi loạng choạng suýt mất thăng bằng. Tù binh Nhân nghiêng người, hai tay bị trói nắm được nòng súng, miệng ú ớ không thành tiếng, vẻ mặt vừa căng thẳng thảng thốt, vừa đau khổ. Gã đã lợi dụng Dũng đang chăm chú quan sát hai bên đường, dừng lại lúc nào không biết.
Dũng cố sức giật khẩu súng ra khỏi tay tù binh Nhân. Nhưng không được, hai tay Nhân cứng như sắt, cố giữ chặt lấy. Gã biết rõ, nếu lúc này khẩu súng tuột khỏi tay thì rất có thể một viên đạn sẽ găm vào đầu ngay tức khắc. Trong con điên giận, với tài có thể bắn rơi chim sẻ đang bay, thằng bé ấy sẽ siết cò súng. Tên tù binh vừa cố kéo Dũng lại gần, vừa hất cằm chẳng hiểu gã muốn gì. Còn Dũng thì biết rất rõ những gì sẽ xảy ra, nếu bị kéo ngã vào người tên giặc.
Trong lúc hai bên giằng co, vô tình ngón tay trỏ của Dũng xiết vào cò súng. Một phát đạn nổ vang. Bỗng từ bụi mẫu đơn rậm bên đường phía trước mặt hai người, một tiếng gầm vang lên. Cùng lúc một con hổ to, sọc lông đen vàng, hình lưỡi liềm xoắn tít, vọt ra khỏi chỗ nấp, chạy ngược lên mái rừng, vừa chạy vừa rống dài.
Tôn Thất Nhân kinh hoàng, hai bàn tay rất bỏng, buông khẩu súng ra, ngã lăn xuống đường. Gã bị xốc vì phát đạn vô tình và vì con hổ cùng tiếng nó gầm quá đột ngột.
Vốn quen với hổ báo, Dũng biết thế nào con thú dữ ấy cũng quay lại. Dũng lên đạn và cất tiếng đuổi thú như mọi lần vẫn đi săn:
- Mực, Vàng, Khoang, Đốm, Sói Lửa... huầy... huầy... huầy... -
Lùi lại cách tên tù binh chừng hai tầm đòn gánh, cố kìm cơn giận, nòng súng hướng về phía tên tù binh, Dũng nói gắt:
- Muốn giở trò hả? Đứng lên!
Tên tù binh ngoan ngoãn làm theo lời Dũng, run rẩy đứng dậy. Dũng lại ra lệnh:
- Cẩn thận, có hổ đấy. Bước! Nếu nó quay lại không được hốthoảng
Nhưng cả hai người chưa kịp cất bước thì con hổ đã lại gầm lên rung chuyển cả núi rừng. Con thú dữ sau cơn giật mình chạy dài, giờ đã hoàn hồn, quay lại với con mồi.
Tù binh Nhân kinh hoàng, đứng như trời trồng. Dũng thoáng nhìn lên chạc cây to ngay cạnh. Lên chạc cây bắn xuống sẽ an toàn hơn. Nhưng rồi nó bỏ ngay ý định ấy. Nó chợt nhớ ra tên tù binh bị trói đang đứng như chết cứng tại chỗ. Hắn sẽ thành mồi ngon của con thú dữ? Còn Dũng sẽ an toàn, vô sự mà chẳng ai trách cứ được? Sao lại lấy mạng người khác thế cho mạng mình? Dũng không nỡ, nó nói:
- Bình tĩnh nào, đừng sợ. Tôi bắn đây!
Dũng căn theo đường con hổ đang chạy tới, bắn một phát thị uy. Mặc dù còn ngoài tầm bắn, phát đạn vẫn cầy một đường trên sống lưng con hổ. Nhưng con hổ không hề chùn chân. Chúa sơn lâm càng gầm điên loạn, lao về phía hai người nhanh hơn.
Tên tù binh sợ hãi đến cực độ, mặt mày tái xanh, tái xám. Dũng bước tới gần gã hơn, nói:
- Dựa lưng vào gốc cây to kia, ngồi thụp xuống. Đừng sợ, tôi không bỏ anh đâu.
Tù binh Nhân đã bình tĩnh trở lại, đến ngồi dựa lưng vào gốc cây, phó thác số phận cho may rủi, cho cậu thiếu niên Việt Minh.
Dũng tì súng vào thân cây, hướng nòng về phía con hổ đang ào ào lao tới. Nhưng thật tinh quái, từ xa, ngoài tầm bắn, con thú dữ bỗng đổi hướng chạy. Nó bắt đầu chạy kiểu xoắn ốc, lúc đầu rộng, sau hẹp dần, quanh chỗ hai người đứng. Vừa chạy vòng quanh, con hổ vừa gầm rống làm chim chóc, khi vượn bay nhảy loạn xạ. Bóng con hổ sọc lông lưỡi liềm loang loáng giữa cây rừng, nom như một dải lụa màu vàng đang múa lượn. Tù binh Nhân run bần bật như lên cơn sốt.
Nạn hổ dữ đang mỗi lúc một đe dọa tính mạng của hai người, nhất là với tù binh Nhân. Sự sống của họ đang ngàn cân treo sợi tóc thì, bỗng tiếng chó sói hú gọi đàn vang lên khắp nơi. Cả khu rừng như sôi lên bởi tiếng sói hú, tiếng hố gầm, tiếng thú vật gào rống hỗn loạn. Rồi từ mọi phía sói đàn đua nhau chạy về nơi đang diễn ra cuộc thách đấu không cân sức. Lại đàn sói nào nữa? Thật là "họa vô đơn chí", chưa hết nạn hổ lại đến nạn sói đàn.
Dũng đang lúng túng, chưa biết xoay sở ra sao, nên bắn chặn đàn sói trước hay cứ nhằm con hổ mà nã súng. thì kia, con Sói Lửa và cả con Khoang nữa, bóng chúng loang loáng dưới bóng cây rừng, đang lao nhanh tới. Hẳn là con Sói Lửa khôn ngoan nhận ra tiếng Dũng đuổi thú lúc nãy, đã cất tiếng hú gọi đàn. Sau con Sói Lửa và con Khoang, lũ sói đã tập hợp thành đàn, dàn thành một hàng ngang, cắt đứt đường chạy vòng tròn của con hổ. Con hổ đứng khựng lại, hơi có chút nào núng trước một đàn sói dũng mãnh đang nhe hết răng nanh ra quyết tử chiến này.
Dũng không để lỡ dịp, cố lách nòng súng tránh những con sói, nhằm con hổ nã đạn. Con hồ nhảy dựng lên, rồi khụy một bên vai xuống. Nhưng chúa sơn lâm chợt hiểu ra rằng để sói đàn biết mình đã núng thế sẽ làm tăng thêm tính háu mồi của lũ răng nanh này, nó bật ngay dậy và gầm lên oai hùng, phóng ngược dốc núi, mất hút. Con Sói Lửa dẫn cả đàn đuổi theo kẻ chạy trốn. Dũng thở phào, nói với tên tù binh như nói với một người bạn thân:
- Nó bị thương chắc là nặng. Thế là thoát nạn, ta đi thôi!
Tù binh Nhân đã hoàn hồn. Theo bản năng tự nhiên, gã lộ vẻ vui mừng một chút. Gã ngoan ngoãn cất bước. Đi được một thôi, bình tĩnh hẳn lại, đầu óc gã bỗng trở nên căng thẳng vì những chuỗi sự việc vừa xảy ra.
Tù binh Nhân nặng nề cất bước, đầu óc rối bời bởi những lo sợ và tính toán. Gã không ngờ một lần nữa sự việc lại xoay chiều tai hại như thế. Đúng là số phận hẩm hiu đã rình rập gã. Chiều hôm qua, khi theo hai con chó vào được rừng, gã mừng thầm dịp may thoát khỏi trại lính đã đến. Gã nghĩ bụng, cứ theo cánh rừng này mà đi, thế nào cũng gặp được một bản làng tự do. Nào ngờ muốn tìm đến tự do lại hóa thành tù binh. Mà cũng tại ta, gã tự dằn vặt, sao lại chui đầu vào cái nơi ngày ngày lính đồn thường phục kích, nơi mặt đất từng nhiều chỗ nhuộm máu tươi này? Đã thế lại mang theo cả súng đạn bên mình trong tư thế chiến đấu. Sao không đủ khôn ngoan buộc lên đầu súng một mảnh vải trắng để du kích biết ta đang tìm đường quy hàng? Lại nữa, khi bị chộp bất thình lình, không có lấy một giây bình tĩnh để mà ném súng xuống, nói rõ nguồn cơn cho họ nghe, trái lại còn giằng co, chống đỡ cho dù yếu ớt, vô vọng. Vậy thì làm sao có thể biện minh nổi ý định chân thành của mình? Còn chuyện vừa xảy ra mới rồi, chuyện giữ lấy súng của thằng nhóc nữa. Thực lòng tù binh Nhân không có ý chống lại Dũng. Một phần gã nhớ lại lời ông Nghĩa dặn Dũng "... xa đồn thì lấy chiếc khăn ra cho anh ta". Bây giờ đã đi quá xa rồi, gã muốn nhắc Dũng. Phần nữa, gã muốn thanh minh với cậu chàng lính nhóc một điều. Nhưng miệng lại bị chiếc khăn nhét chặt, không sao cất thành tiếng được. Gã lại biết rất rõ khẩu súng trong tay của Dũng đã lên đạn, lơ mơ là nếm mùi ngay. Nhiều lần gã toan đánh bạo dừng lại nhờ Dũng kéo hộ chiếc khăn ra. Nhưng khoảng cách an toàn giữa Dũng và gã được quy định ngoài tầm đòn gánh, không sao rút ngắn lại được. Dịp may lại đến với gã. Dũng mải quan sát hai bên đường, gã đã dừng lại đợi. Nhưng tốt nhất phải giữ nòng súng lại đã. Nghĩ sao làm vậy. Nào ngờ cậu chàng lính trẻ hiểu nhầm. Một lần nữa sự việc lại xoay sang chiều hướng khác, không sao biện bạch được. Bây giờ mà còn nằm trong tay du kích thì chỉ có cái chết treo trên đầu mà thôi. Phải tìm cách trốn thoát bằng được. Nhân đeo đuổi một mưu đồ mới.