• Đồi sói hú

Con trăn rút


Chia sẻChia sẻChia sẻ

Có lẽ mới quá nửa đêm. Dũng không giấu các thứ vũ khí nữa mà dặn tù binh Nhân:

- Súng đạn đây, và dao đây. Hễ có động, ai dậy trước thì dùng và gọi người kia.

Tù binh Nhân nhìn Dũng như đánh giá thái độ. Chừng như yên tâm, ông ta nói:

- Cảm ơn cháu, để chú gác cho, cháu ngủ đi mà lấy sức.

- Không cần gác đâu chú ạ. Vùng rừng này chỉ có một con hổ thôi. Mà nếu có động thì hai con chó sẽ gọi. Chú cũng ngủ đi.

Cả hai gieo mình xuống thảm lá móc. Có lẽ cơn vật lộn vừa qua đã vắt cạn sức tù binh Nhân, nên vừa gieo mình xuống ông ta đã ngáy như kéo bễ. Còn Dũng thì trằn trọc không sao ngủ được. Nó băn khoăn không thể giải thích cho mình nội những điều tù binh Nhân nói ra. Có thật ông ta là bố của Hương Giang không? Hay biết loáng thoáng về cô nàng rồi nhận xằng? Nếu chú Tôn Thất Vân là em họ của ông ta thì sao ông ta không dám về Huyện đội mà lại bỏ trốn, rồi định tự tử? Hết suy nghĩ về Nhân, nó lại lo lắng đến việc tìm kiếm con đường ngày mai. Dũng khẽ ngồi dậy để khỏi làm mất giấc ngủ của ông già Tôn Thất Nhân. Nó đến bên bếp lửa, ngồi xuống cạnh con Khoang.

Con chó cái đang giận hờn nhìn ra rừng, mõm chu lại, cổ họng gừ gừ khe khẽ.

Dũng kéo đầu con cho vào lòng, vuốt ve, nói giọng âu yếm:

- Sợ nó theo sói đàn à? Đừng lo, không con nào tranh nó được với mày đâu! Nó vào bây giờ đấy.

Đúng thế, con Sói lửa chốc chốc lại vào bên bếp lửa với con Khoang. Ngoài kia, giữa quầng sáng lửa, thỉnh thoảng một hai con sói đực nhô ra, đứng như tạc, mắt hau háu nhìn con Khoang. Những lúc ấy, con Sói Lửa lại chạy xộc ra rừng, và mấy con sói đực biến mất vào bóng đêm. Từ trong đêm đen vang lên tiếng sói đàn kêu ăng ẳng. Hẳn rằng những lúc ấy đầu lĩnh Sói Lửa đang trừng phạt lũ đàn em dám hỗn hào, mất nết với bà chúa

Có một lần con Sói Lửa vào, sau phút nịnh bợ con Khoang, cậu chàng cắn nhẹ lấy da lưng cô bạn, xách ngược lên. Con Khoang vẫn ngồi lì. Cậu chàng Sói Lửa định bỏ ra rừng. Con Khoang ngần ngại đứng lên. Cậu chàng Sói Lửa được chủ chiều hóa lần khân. Nó quay lại cợt nhả với con Khoang ngay trước mặt Dũng. Dũng cầm một cái roi, nói vui:

- Ê, ra ngoài kia! Dám giở trò trước mặt thủ trưởng hả? Tao khai trừ bây giờ.

Con Sói Lửa vội vàng quay ngoắt, chạy ra rừng. Chạy một đoạn nó quay nhìn con Khoang như vẫy gọi.

Con Khoang tần ngần một lúc rồi chiều ý, chạy ra rừng với bạn. Dũng gọi mãi, nhưng hai con chó không vào trại nữa. Dũng không ngờ sự đùa vui của mình lại làm cho hai con chó mặc cảm đến thế. Từ giờ phút ấy cho tới sáng, tiếng sói đàn tru râm ran khắp rừng.

Sáng ra con Khoang và con Sói Lửa mới về trại. Buổi sáng rừng trở nên tươi vui, rộn ràng. Ăn uống xong. Dũng và tù binh Nhân tiếp tục lên đường

Bây giờ hai con chó đành bất lực, không còn nhận được hơi những người di chuyển để lại trên đường nữa. Chúng rên rỉ một lúc rồi biến vào rừng.

Tấn Dũng đoán chừng Huyện đội chỉ có thể chuyển đến vùng rừng tây nam, bởi các cơ quan tỉnh phần lớn đều đóng ở đấy. Tuy nhiên không biết bây giờ họ có còn ở đấy không? Nếu tìm được một cơ quan nào đó thì nhất định sẽ tìm ra Huyện đội. Rất may Dũng còn giữ được các giấy tờ cần thiết.

Cứ thế Dũng chỉ hướng cho tù binh Nhân đi trước, nó xách súng theo sau.

Nhân vừa đi, vừa chặt cành cây. Quá trưa họ mới đi hết quãng đường đầy gai góc.

Chiều đến họ đi sâu vào vùng rừng già, cây cối thưa thớt, có nhiều cây cổ thụ. Mùi nhựa trám thơm nồng như đâu đây đang thi nhau đốt những cây "cà boong" loại nến to trộn trấu với nhựa trám.

Thì ra họ đã đi vào khu rừng trám. Mặt đất chi chít những dấu chân lợn rừng, còn trên những thân cây trám thì chi chít dấu răng lợn rừng gặm nham nhở, nhựa trám chảy trào ra, lớp mới chồng lên lớp cũ. Bọn lợn rừng thỉnh thoảng thường kéo nhau về đây gặm cho vỏ trám chảy nhựa ra, rồi nghiêng lưng cọ vào để sơn lớp da ngày một dày thêm.

Lũ ăn xốc này đã kéo nhau đi từ lâu, để lại trên nền rừng những vũng nước đã đóng váng.

Nhân vẫn đi phía trước. Có tiếng bì bõm từ xa vọng tới như tiếng trâu đằm nước.

Dũng kéo áo tù binh Nhân, khẽ bảo:

Lợn rừng đầm bùn!

- Dũng vừa nói dứt câu, thì một tiếng hộc đã vang lên. Conlợn độc vùng ra khỏi vũng bùn. Dũng thét lên: Ch...ay...

Con lợn lòi lao về phía hai người. Còn họ thì mạnh ai nấy chạy. Vừa chạy Dũng vừa hô:

- Leo lên cây!

Bỗng con lợn kêu lên "eng éc" kéo dài như bị chọc tiết, lúc đầu to, sau nhỏ dần.

Quái lạ! Chả lẽ con lợn lòi bị hổ vồ rồi? Hai người cùng dừng lại. Tù binh Nhân thì thào:

- Sao cháu bảo hai con chó thính hơi lắm?

- Có lẽ chúng nó mải đùa vui, hoặc chạy theo hướng khác.

Làm thế nào bây giờ? Hay ta đi lối khác?

- Để cháu xem thử. Hổ đã có mồi thì không sợ nữa đâu, miễn dừng trêu nó.

Dũng xách khẩu súng, còn tù binh Nhân thì cầm dao, cẩn thận lần từng gốc cây đến chỗ con lợn lòi đang kêu.

Gì thế kia? Một sợi dây to bằng cây chuối hột, mốc thếch, một đầu quấn vào cành sồi bằng cột nhà, nằm ngang trên cao, đầu kia quấn vào cổ con lợn, xách ngược lên.

Dũng chợt hiểu ra và giật thót. Con trăn rút bắt mồi! Bố Dũng từng bảo loài trăn rút thường quấn cổ vào cành cây, thả đuôi xuống. Hễ con vật nào đi ngang qua, đụng phải, đuôi trăn sẽ quấn chặt, xách ngược lên, thít lại, con vật như bị treo cổ. Những con trăn rút to có thể siết cổ làm chết cả một con bò rừng to chứ chẳng chơi. May mà có con lợn rừng hung hãng thế mạng, nếu không thì tù binh Nhân hoặc Dũng đã bị "bóp cổ" rồi.

Con lợn rừng vẫn giãy giụa. Dũng nâng súng lên, nhưng đắn đo mãi nên bắn vào con trăn hay con lợn rừng...


  • Giữa đàn sói
  • Ổ phục kích
  • Tên tù binh
  • Tiếng hổ gầm
  • Làm ơn nên oán
  • Tiếng gầm rú của tử thần
  • Nhớ về một người thân
  • Lần theo dấu vết
  • Hành động táo bạo
  • Nỗi kinh hoàng
  • Con trăn rút
  • Gặp nạn
  • Kẻ chạy trốn
  • Toán biệt kích
  • Mò mẫm giữa rừng già
  • Người con gái rủi ro
  • Hương Giang
  • Niềm tin
  • Con hổ hám mồi
  • Thằng Kiên
  • Tiếng sói hú trên đồi
Copyright Silver Tracer - All Graphics and Scripts by Morning's Ears