Chuyện thằng Kiên có mặt trong cuộc tìm kiếm Dũng lại là chuyện thật bất ngờ. Xin kể qua mối quan hệ giữa Kiên và Dũng một chút.
Thằng Kiên từ ngày trở nên lặng lẽ, những trò chơi ồn ào, nghịch ngợm trẻ con nó không thích nữa. Thinh thoảng nó cũng xách cần câu đi câu chạch vào giờ nước lặng. Không biết nó câu có sát cá không? Nhưng nhiều hôm nó ngồi câu cho đến khi nước rút mới thôi. Đôi khi nó cũng cùng các bạn trai bàn đến chuyện "xếp nghiên bút...". Thế nhưng, nó vẫn không thoát ra khỏi những trò ngây thơ của trẻ con. Và vì thế nó với Dũng dụng độ một trận tưởng cả hai cùng về chầu Long vương.
Hôm ấy thủy triều lên muộn, trời ơi bức như sắp mưa. Bài vở xong, Dũng xách cần câu ra sông vừa câu chạch, vừa hóng mát. Nó đến bên cây mưng đơn độc mọc sát mép nước, cạnh hòn đá to nhiều hang chạch, xa bãi tắm thả câu. Có lẽ vì trời oi bức nên cá không cắn câu. Cắm cần câu câu dầm, Dũng nhảy xuống nước bơi lội một lúc lâu. Khi trở về chỗ câu, thì dây câu đã bị cá tha vào chùm rễ mưng. Loay hoay mãi dưới nước, khi xách được con cá lên thì đã tan buổi cày chiều. Đang sửa soạn ra về thì bỗng Dũng nghe thấy tiếng chị em Hương Giang kêu ở phía bãi tắm của bọn con gái:
- Ái! Ái!
Cùng với tiếng kêu là hai tiếng "ùm! ùm!" liên tiếp như thế hai tảng đất đột ngột lở xuống nước. Gì thế nhỉ? Hay là hai cô nàng đứng bên mép bờ đất, bị đất lở hất xuống sông? Giờ thủy triều lên hết cữ, chỗ ấy nước sâu ngập quá đầu người lớn chứ chẳng chơi. Dũng vội chạy nhanh tới. Đang chạy nhanh, chân chạm phải một cái que, Dũng ngã lộn một vòng. Đứng dậy, nó quay lại nhìn, thì ra là một chiếc cần câu. Vừa tức bực xoa đầu gối, Dũng vừa càu nhàu, rồi chạy nhanh hơn. Đến nơi, Dũng ngạc nhiên thấy thằng Kiên đứng trên bờ cỏ, dưới sông là hai chị em Hương Giang đang hì hụp, nước ngập đến cổ.
Hương Giang đang vừa tức giận, vừa vùng vẫy, bảo thằng Kiên:
- Tránh ra cho người ta lên. Rét chết cóng rồi đây - này!
Thằng Kiên cười hì hì, nói chây:
- Chỗ này đất cấm mà? Lên thì lên đi ai ngăn nào!
Dũng chợt hiểu ra mọi chuyện. Thì ra chiếc cần câu nó vừa vướng phải kia là của thằng Kiên. Thằng này ngồi câu cá trong bụi mưng rậm lá mà chị em Hương Giang không hề hay biết, cứ nhơn nhơn bơi lội, đùa nghịch như trong buồng tắm. Khi hai cô nàng đưa mắt nhìn quanh, cảnh giác, rồi lom khom lên bờ thay quần áo, thì thằng Kiên làm như thể vô tình, từ bụi mưng rậm bước ra bãi cỏ. Chị em Hương Giang hốt hoảng kêu lên, rồi nhảy ùm xuống nước. Thằng Kiên định bụng đứng lì trên bãi cỏ cho hai cô nàng ngâm mình một trận chơi. Trò chơi nhảm này không phải chỉ mình thằng Kiên, mà một vài đứa tinh quái vẫn dùng để trêu chọc các bạn khác giới. Tai quái hơn, có đứa còn giấu cả quần áo, buộc bạn phải van lạy mới chịu buông tha. Mải trêu hai chị em Hương Giang, khi Dũng xuất hiện ngay trước mặt thằng Kiên mới biết. Dũng xẵng giọng:
- Đồ mất lịch sự, nhìn...
Thằng Kiên nổi nóng vì bị nghi oan là nhìn trộm. Thực tình thì đấy chỉ là chuyện tình cờ. Dũng chưa nói hết câu đã bị thằng Kiên tống một quả đấm vào mặt.
- Nịnh đầm này!
Dũng nhanh tay chộp được tay thằng Kiên, kéo mạnh về phía mình. Hai đứa như hai con báo say máu, ôm ghì lấy nhau, vật nhau và cả hai lăn "ùm" xuống sông. Thật không may cho chúng, hai đứa rơi đúng vào chỗ đáy sông như lòng chảo, nước rất sâu. Kiên là dân tản cư, không biết bơi. Nó hốt hoảng, hai tay ghì chặt lấy cổ Dũng cứng như một vòng thép. Bây giờ thì hai đứa cầm chắc cái chết trong tay. Lúc đầu Dũng rất lo sợ, nhưng nó trấn tĩnh ngay. Nó ngụp sâu xuống, cố định hướng, đầu quay vào bờ, hai chân đạp thật mạnh vào đáy sông. Dũng và thằng Kiên bắn vào gần bờ hơn và cả hai trồi lên khỏi mặt nước. Chợt Dũng nghe thoáng có tiếng Hương Giang gọi:
- Nắm lấy!
Tay Dũng đụng phải một cái que. Nó vội chộp lấy. Cũng lúc tiếng chị em Hương Giang kêu lên:
- Được rồi! Nắm chặt vào!
Đúng là chết đuối vớ được cọc. Dũng nắm chặt lấy cái que, không, chiếc cần câu chị em Hương Giang trao cho. Thì ra trong lúc hai con nghé tơ đang vùng vẫy dưới nước, hai cô bé đã lên bờ và Hương Giang đang thút thít khóc thì Hương Cầm đã nhanh trí chạy đến nhặt chiếc cần câu của thằng Kiên trao vào tay Dũng, rồi bảo em:
- Khóc à? Nào, kéo họ lên!
Bấy giờ cả Hương Cầm và Hương Giang đang ra sức kéo hai cậu chàng vào bờ. Khi hai chân đã chạm đất, thằng Kiên buông Dũng ra, loi ngoi vào bờ. Rồi chẳng nói chẳng rằng, nó lì lợm chui vào đám rì rì rậm, mất hút. Nó mang theo cả nỗi ấm ức vì
Dũng nghi nó xem trộm chị em Hương Giang tắm. Nó đâu có cố ý.
Hương Cầm nhặt chiếc cần câu, thành thạo cuộn dây vào cần, rồi đến bên bụi mưng, nhặt xâu cá cho thằng Kiên. Hương Giang nhìn theo chị, nói với Dũng không giấu giếm:
- Chị ấy bình tĩnh, còn em chỉ sợ anh chết.
Dũng nhìn Hương Giang, ánh mắt chan chứa lòng biết ơn, nói:
- Cám ơn Hương Giang, em đã cứu anh!
Hương Giang cười:
- Anh cảm ơn chị Hương Cầm ấy, đúng hơn, cám ơn chiếc cầncâu.
Dũng dõi mắt vào những bụi rì rì tìm thằng Kiên, nhưng chẳng thấy tăm hơi nó đâu. Một cơn gió ào tới. Dũng không kịp quay mặt đi. Mắt Dũng bỗng cay xè, giàn giụa nước mắt. Nó đưa tay lên bưng lấy mắt, định xuống nước chớp chớp cho trôi đi. Hương Giang ngăn lại:
- Đừng giụi, yên em thổi cho!
Hai tay Hương Giang nhẹ nhàng vạch mi mắt Dũng ra. Nàng ghé miệng thật sát mắt Dũng, đến nỗi Dũng cảm thấy mặt mình bừng nóng. Hương Giang hít một hơi thật dài, rồi "phụt" thổi thật mạnh. Như thể là một phép tiên, mắt Dũng nhẹ hẳn. Dũng khẽ reo:
- Khỏi rồi, giỏi quá! Thiên thần!
Hương Giang buông Dũng ra, bảo:
- Anh chớp chớp mắt thử coi!
Dũng chớp chớp mắt:
- Khỏi hẳn rồi!
Nói xong Dũng hơi có chút tiếc rẻ. Giá làm nũng để được thổi lần nữa. Nhưng Hương Giang hiểu ngay, cười và bảo:
- Khoan, em xem!
Lần này hai tay Hương Giang không vạch mi mắt, mà lại đỡ lấy hai bên tai Dũng, cúi xuống gần sát mặt. Dũng chưa kịp nhận ra hơi ấm từ môi cô bé, thì đã nghe "chụt" một tiếng. Hương Giang tinh nghịch hôn gió vào má Dũng, rồi vội vàng buông Dũng ra, cười rúc rích, chạy theo chị.
Thằng Kiên từ hôm xảy ra chuyện bên bờ sông, mặc dù câu chuyện chỉ có bốn đứa biết, nhưng nó tỏ ra rất ngượng ngùng, hay tránh mặt ba đứa. Ít lâu sau nhà thằng Kiên chuyển đến gần chợ. Vì thế thường họ chỉ gặp nhau trong lớp học.
Một hôm vào sáng thứ hai, trong buổi lễ chào cờ, thầy hiệu trưởng thông báo cho toàn trường: có bốn bạn tạm biệt thầy cô, bè bạn, gia nhập Thiếu sinh quân. Tin này làm Dũng xốn xang.
Sau lễ chào cờ, bốn học sinh nam chỉnh tề trong trang phục Vệ quốc đoàn, bước ra chào mọi người theo kiểu quân sự. Dũng bỗng sững sờ lẫn chút ghen tị nhận ra trong bốn đứa có thằng Kiên.
Kiên đến bắt tay hết thảy các bạn trong lớp. Đến trước Dũng nó chững chạc, thẳng thắn nhìn vào mắt bạn, xiết chặt tay, nghiêm trang và chân thành nói:
- Bỏ qua những gì là chuyện trẻ con nhé! Đừng quên nhau. Tớ đi trước.
Dũng quên cả mặc cảm, xúc động nói:
- Không bao giờ! Mạnh khỏe và bình yên nhé!
Đến bên chị em Hương Giang, Kiên nói:
- Kiên từng có những cử chỉ bất nhã với hai bạn. Có cả những chuyện hai bạn hiểu nhầm. Nếu mai kia mình có ngã xuống chiến trường thì đừng giữ lại ấn tượng xấu về mình nhé!
Chị em Hương Giang bỗng lau nước mắt, cắn vành môi.
Thằng Kiên đi rồi, để lại cho Dũng một nỗi day dứt. Giá trước khi đi xa, Kiên dành cho Dũng ít phút tâm tình thì hẳn lòng nó thanh thản hơn...
Vậy mà hôm nay gặp lại thằng Kiên, Dũng lại tỏ ra xa lạ, thậm chí có chút ấm ức oán trách nữa.